hồn ma không ngủ của tình yêu

Chương 4: Cái Bóng Lạnh Lẽo Chiếm Hữu Tâm Trí


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau nụ hôn vội vã đêm đó, Lam Viên dường như trở nên yên tĩnh hơn, nhưng chỉ là bề ngoài. Với Linh, sự yên tĩnh đó nặng nề và ngột ngạt. Cô ngủ không ngon giấc. Trong mơ, cô thấy một người phụ nữ mặc váy trắng, mái tóc dài buông xõa, đứng quay lưng về phía cô. Người phụ nữ không nói gì, chỉ để lại mùi hoa lài nồng nặc và cảm giác cô đơn tột cùng. Mỗi khi thức dậy, Linh luôn thấy kiệt sức, nhưng lại bị ám ảnh bởi một nhu cầu không thể kiểm soát: Nhu cầu phải kiểm tra Khôi, phải chắc chắn Khôi vẫn ở bên cô.

Tình yêu của Linh dành cho Khôi, vốn nảy nở từ sự đồng điệu hiếm có, giờ đây đã bị biến chất thành một loại sở hữu bệnh hoạn.

Sáng hôm đó, Khôi đề nghị họ cùng đi ra thị trấn mua thêm vật liệu. Linh đồng ý, nhưng khi Khôi quay lưng lại buộc dây giày, cô đã âm thầm mở chiếc cặp da cũ kỹ của anh. Bên trong có sách, bút, và một phong thư đã ngả màu vàng. Cô mở phong thư. Bên trong không phải là thư tình, mà là một bức ảnh chụp căn biệt thự Lam Viên từ góc độ cũ kỹ, cùng với một người phụ nữ trẻ đứng trên ban công tầng ba, mỉm cười u buồn. Người phụ nữ ấy, Linh cảm thấy, chính là Ánh.

Một làn sóng ghen tuông nóng bỏng và vô lý cuộn lên trong lòng Linh. Anh ấy đã giấu cô ta. Linh tự thuyết phục bản thân. Cô không còn là Linh lý trí của trước đây, người sẽ đặt câu hỏi. Cô là một Linh bị điều khiển bởi sự chiếm hữu cũ kỹ và căm ghét bất cứ ai có liên hệ với người đàn ông này.

Cô định xé bức ảnh. Nhưng ngay lúc đó, Khôi bước vào. Linh giật mình, vội vàng nhét bức ảnh lại vào thư, đóng cặp lại.

"Em tìm gì vậy?" Khôi hỏi, giọng anh dịu dàng nhưng ánh mắt lại sắc bén, dò xét.

Linh nhếch môi, tạo ra một nụ cười mà chính cô cũng thấy xa lạ. "Không có gì, em chỉ muốn xem anh có mang theo cuốn sách em tặng không. Lam Viên đang làm em lo lắng quá. Em sợ anh quên em."

Khôi ôm cô vào lòng, nhưng lần này, anh ôm cô bằng một sự lo lắng rõ rệt. "Anh sẽ không bao giờ quên em, Linh. Đừng để căn nhà này làm em mất bình tĩnh."

Nhưng Lam Viên đã làm Linh mất bình tĩnh.

Công việc cải tạo tiến triển chậm chạp, không phải vì đội thợ, mà vì Linh. Cô trở nên khắt khe và cứng rắn đến mức phi lý, đặc biệt với những phần kiến trúc mang dấu ấn hiện đại mà chính cô thiết kế.

Buổi chiều, đội thợ vừa lắp xong một tấm kính nghệ thuật mới vào cửa sổ mái vòm phòng làm việc, thiết kế theo phong cách tối giản, hiện đại. Nó là tuyên ngôn về sự tự do và đổi mới của Linh. Tuy nhiên, khi nhìn thấy nó, một cơn tức giận vô cớ bùng lên.

"Gỡ xuống! Gỡ ngay lập tức!" Linh hét lên, khiến cả đội thợ kinh ngạc. "Nó quá lạnh lẽo! Nó không thuộc về Lam Viên! Lam Viên cần sự ấm áp, cần sự... thâm trầm và cổ kính."

Đội trưởng lắp bắp: "Nhưng cô Linh, chính cô đã duyệt bản vẽ này..."

"Tôi bảo gỡ xuống!" Linh cầm chiếc búa của thợ mộc gần đó, ánh mắt cô lạnh như băng.

Trước sự hãi hùng của mọi người, cô vung búa đập mạnh vào tấm kính. Kính vỡ loảng xoảng, tiếng động như một tiếng thét phẫn uất. Khuôn mặt Linh tái nhợt, nhưng đôi mắt cô lại ánh lên một niềm hân hoan bệnh hoạn. Cô cảm thấy một niềm vui dữ dội khi phá hủy thứ tượng trưng cho sự độc lập của mình. Đó là ý muốn của Ánh, người phụ nữ chỉ muốn Lam Viên mãi mãi giữ lại hơi thở của quá khứ, nơi tình yêu của cô ta đã chết.

Khi Khôi đến, anh thấy Linh đứng giữa đống mảnh vỡ thủy tinh, chiếc búa trong tay cô buông thõng. Mùi hoa lài lại lan tỏa, nhưng lần này nó hòa lẫn với mùi máu tanh nồng từ vết cắt sâu trên tay Linh.

Cô không khóc, không rên rỉ, chỉ nhìn Khôi bằng ánh mắt đòi hỏi sự chấp thuận.

Khôi chạy đến, nắm lấy bàn tay cô. "Linh! Em bị sao vậy? Em không phải là người như thế này."

Linh tựa vào Khôi, nước mắt cuối cùng cũng trào ra, nhưng đó là những giọt nước mắt đầy ghen tuông. "Em không thích nó. Nó... nó không cho phép em ở bên anh trọn vẹn. Lam Viên không chấp nhận em, Khôi.

Chỉ khi mọi thứ quay về như cũ, Lam Viên mới chấp nhận tình yêu của chúng ta."

Khôi ôm chặt lấy cô. Nỗi sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt anh. Anh biết Lam Viên đang nuốt chửng Linh, và linh hồn kia đang dùng chính tình yêu của họ làm vũ khí.

"Nghe anh, Linh," Khôi thì thầm, giọng anh đầy kiên quyết. "Chúng ta sẽ dừng lại.

Ngày mai, chúng ta sẽ rời khỏi Lam Viên. Chúng ta đi đâu đó vài ngày, xa khỏi hơi thở của căn nhà này. Anh sẽ chữa lành cho em."

Linh ngước nhìn anh, đôi mắt cô lấp lánh sự nghi ngờ. Rời đi? Anh ta muốn bỏ mình? Bỏ Lam Viên? Linh, hay Ánh trong Linh, không chấp nhận điều đó.

"Anh muốn bỏ em lại?" Linh hỏi, giọng cô méo mó và sắc lạnh.

"Không, anh muốn cứu em," Khôi đáp, nhìn thẳng vào mắt cô.

Linh bỗng nhiên nhớ lại bức ảnh trong cặp da của Khôi. Một quyết định điên rồ lóe lên. "Nếu anh muốn cứu em, hãy chứng minh tình yêu của anh.

Hãy vứt bỏ mọi thứ thuộc về quá khứ của Lam Viên."

Khôi cứng người lại. Anh biết Linh muốn anh vứt bỏ thứ gì. Nhưng anh không thể làm được.

Linh bỗng nhiên đẩy anh ra, chạy thẳng vào thư phòng, tìm kiếm. Cô tìm thấy chiếc cặp da. Trước khi Khôi kịp phản ứng, cô lấy bức ảnh của Ánh ra, giơ lên cao.

"Cái này phải đi!" Linh gầm lên, xé toạc bức ảnh thành nhiều mảnh vụn, ném chúng vào lò sưởi cũ kỹ.

Khói đen bốc lên từ lò sưởi, và một cơn gió lạnh buốt, mang theo tiếng thét đau đớn, xé gió từ ban công tầng ba. Tiếng thét đó không chỉ là sự giận dữ, mà là nỗi đau bị phản bội tột cùng. Linh cảm thấy một sự thỏa mãn kỳ lạ, nhưng Khôi lại hoàn toàn kinh hoàng. Anh biết rằng, hành động này đã phá vỡ rào cản cuối cùng. Họ đã chọc giận linh hồn Ánh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×