hồn ma không ngủ của tình yêu

Chương 5: Cuộc Thoát Thân Thất Bại và Lời Thề Điều Tra


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm sau khi bức ảnh của Ánh bị xé, Lam Viên chìm trong sự im lặng đáng sợ. Đó không phải là sự tĩnh mịch của một ngôi nhà ngủ yên, mà là sự nín thở của một kẻ săn mồi đang chờ đợi. Khôi không ngủ. Anh dành cả đêm để đóng gói đồ đạc của Linh, di chuyển nhanh nhẹn và cố gắng không tạo ra tiếng động. Anh biết rằng sự giận dữ của linh hồn kia đã lên đến đỉnh điểm, và ở lại thêm một ngày nữa có thể là quá muộn để cứu Linh.

Sáng sớm hôm sau, Khôi đánh thức Linh, người đang nằm co ro, khuôn mặt tái nhợt vì giấc ngủ chập chờn đầy ác mộng.

"Chúng ta đi, Linh," Khôi nói khẽ, tay đặt lên trán cô. "Anh đã chuẩn bị hết rồi. Chúng ta sẽ đi về thành phố, anh sẽ tìm một bác sĩ tâm lý giỏi nhất cho em."

Linh mở mắt, đôi mắt cô không còn sự ấm áp hay tình yêu mãnh liệt của ngày nào. Nó trống rỗng, lạnh lẽo, và mang một vẻ bướng bỉnh xa lạ.

"Đi đâu?" Giọng Linh khô khốc, vang vọng một sự phản đối kịch liệt. "Anh muốn bỏ dở công việc sao? Lam Viên chưa hoàn thành. Anh đã hứa với em."

"Lam Viên không quan trọng bằng em," Khôi cố gắng lý trí. Anh kéo cô dậy. "Chúng ta sẽ quay lại khi em ổn hơn."

Ngay khi Khôi kéo tay Linh, một cơn gió lạnh buốt ập vào căn phòng, thổi tung tấm màn cửa sổ. Mùi hoa lài bỗng chốc trở nên nồng nặc và khó chịu. Linh hất tay Khôi ra một cách dữ dội, sức mạnh bất thường khiến Khôi phải lùi lại.

"Em không đi đâu cả! Khôi, anh không hiểu sao?" Linh đứng dậy, đôi môi run rẩy. "Đây là nơi của chúng ta. Nơi tình yêu của chúng ta sẽ được bảo vệ. Nếu anh dám rời đi, em sẽ... em sẽ mãi mãi không tha thứ cho anh."

Khôi nhìn thấy trong ánh mắt Linh sự sợ hãi xen lẫn sự kiểm soát tàn bạo của một thế lực khác. Đây không còn là Linh của anh nữa.

"Anh xin lỗi, nhưng anh phải đưa em đi," Khôi quyết định, anh không thể nhượng bộ thêm. Anh túm lấy Linh, cố gắng kéo cô ra khỏi phòng.

Ngay lập tức, căn phòng trở nên hỗn loạn. Tiếng rít như tiếng gió lùa qua khe cửa, nhưng nó mang theo âm thanh của sự phẫn uất. Chiếc đèn chùm pha lê trên trần nhà bắt đầu lắc lư dữ dội. Những cuốn sách trên giá bay văng ra, rơi xuống sàn nhà. Khôi phải dùng hết sức lực mới giữ được Linh, người đang giãy giụa như một con thú bị mắc bẫy, liên tục lặp lại: "Đừng đi! Khôi! Anh là của tôi! Không ai được phép đưa anh đi!"

Khôi gần như kiệt sức khi lôi được Linh xuống cầu thang. Ánh sáng mặt trời chiếu qua hành lang tầng trệt mang lại chút hy vọng. Chiếc xe của Linh đã đậu sẵn ngoài cổng.

Chỉ cần ra khỏi căn nhà này là Khôi sẽ thắng.

Nhưng khi họ đi ngang qua hành lang chính, nơi có một tấm gương đồng cổ kính bị bọc vải đen, tấm vải bỗng nhiên rơi xuống. Trong thoáng chốc, Khôi thấy rõ ràng hình ảnh phản chiếu trong gương: Linh đang ôm chặt lấy anh, nhưng khuôn mặt trên gương lại là khuôn mặt giận dữ, hốc hác của Ánh, với đôi mắt đỏ rực. Ánh mỉm cười đắc thắng, bàn tay vô hình của cô ta bóp chặt lấy tay Linh.

Khôi không kịp hét lên. Một chiếc bình gốm sứ lớn đặt cạnh chân cầu thang bay vọt lên, đâm thẳng vào tường phía trước Khôi. Mảnh vỡ gốm văng ra, cắt vào mặt anh.

"Chạy!" Khôi đẩy Linh về phía cửa chính.

Anh dùng chìa khóa mở cổng chính, kéo Linh ra ngoài. Ngay khi họ bước chân ra khỏi ngưỡng cửa, mùi hoa lài biến mất, Linh ngừng giãy giụa. Cô ngã gục vào vòng tay Khôi, cơ thể mềm nhũn và hoàn toàn kiệt sức.

Khôi đỡ Linh lên xe, khởi động động cơ. Chiếc xe nổ máy. Hy vọng dâng trào. Anh lái xe ra khỏi con đường đất dẫn đến Lam Viên.

Nhưng chưa đi được 50 mét, Khôi đột ngột thắng gấp.

Trước mắt họ, một màn sương mù dày đặc và đen kịt đột nhiên giăng xuống, không phải là sương mù buổi sáng bình thường, mà là một bức tường bông gòn lạnh lẽo, che khuất hoàn toàn con đường. Khôi không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì ngoài tầm 3 mét. Khi anh cố gắng lái chậm rãi vào màn sương, anh nghe thấy tiếng còi xe tải vọng lại từ phía trước, mặc dù đây là con đường hẻo lánh và không có xe lớn qua lại.

Khôi lùi xe.

Anh thử đi lách sang bên phải. Màn sương vẫn như một sinh vật sống, chắn ngang mọi lối đi, dày đặc và kiên cố. Anh cố gắng lái lại vào sân nhà, nhưng khi anh nhìn lại phía trước, màn sương vẫn ở đó, không nhúc nhích, chỉ cách đầu xe vài mét.

"Không thể nào," Khôi lẩm bẩm. Linh vẫn bất tỉnh.

Khôi nhận ra sự thật khủng khiếp: Họ không được phép rời đi. Lam Viên đã khóa họ lại. Linh đã vô tình giao nộp chính mình, và Khôi, người mang dòng máu của người tình cũ, cũng bị ràng buộc bởi lời nguyền của Ánh.

Khôi tắt máy.

Anh ôm Linh trong im lặng, cảm nhận hơi thở yếu ớt của cô. Anh biết rằng trốn thoát là vô dụng. Cách duy nhất để cứu Linh không phải là chạy trốn khỏi căn nhà, mà là đối mặt với linh hồn của nó. Anh phải tìm ra lý do tại sao Ánh bị chiếm hữu và tại sao Lam Viên lại trở nên độc ác đến vậy.

Anh đưa Linh vào lại căn phòng đơn giản ở tầng trệt. Ngồi bên cạnh cô, Khôi lấy ra chiếc cặp da. Anh nhìn vào những mảnh vụn bức ảnh đã bị xé còn sót lại trong lò sưởi. Anh biết mình phải làm gì. Anh sẽ không trốn nữa. Anh sẽ tìm kiếm, từng mẩu tài liệu, từng trang nhật ký, để vén màn bí ẩn về cái chết của Ánh và lời nguyền tại Lam Viên. Khôi đã quyết định trở thành nhà nghiên cứu của Lam Viên, không phải kiến trúc sư.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×