Khôi đặt Linh nằm yên trên chiếc giường đơn giản nhất ở tầng trệt, nơi ánh nắng mặt trời có thể chiếu vào, mang lại cảm giác ấm áp và an toàn hiếm hoi. Linh vẫn mê man, nhưng hơi thở đã đều đặn hơn. Khôi biết, Lam Viên đã tạm thời buông tha Linh, nhưng chỉ là để chơi một trò chơi dài hơi hơn. Anh vuốt ve mái tóc cô, ánh mắt anh chứa đựng sự bất lực và quyết tâm. Anh không thể chạy trốn, vì vậy, anh sẽ chiến đấu bằng cách tìm hiểu sự thật.
Mục tiêu đầu tiên của Khôi là thư phòng – nơi Linh đã xé nát bức ảnh của Ánh. Anh cần bất cứ thứ gì có thể liên kết Khôi, Lam Viên, và Ánh lại với nhau.
Thư phòng là một mê cung của những cuốn sách cổ và giấy tờ cũ.
Khôi bắt đầu lục lọi kỹ lưỡng từ những góc khuất nhất. Khi anh kiểm tra phía sau lò sưởi cũ, nơi Linh đã ném những mảnh vụn ảnh, Khôi nhận thấy một viên gạch lát sàn có vẻ lỏng lẻo hơn những viên khác.
Dùng con dao dã chiến anh luôn mang theo, Khôi cạy viên gạch lên. Bên dưới là một khoảng trống nhỏ, ẩm thấp.
Không phải vàng bạc, không phải tiền bạc, mà là một cuốn sổ bìa da đã bạc màu, được bọc kỹ bằng một lớp vải lụa mỏng đã rách nát.
Mùi hoa lài không còn nồng nặc như khi Ánh nổi giận, nhưng mùi hương phảng phất trên lớp vải đủ để Khôi nhận ra nó thuộc về ai.
Khôi run rẩy mở cuốn sổ. Đó là một cuốn nhật ký.
Từng nét chữ thanh mảnh, bay bổng, nhưng đầy rẫy sự u uất và khao khát, hiện ra dưới ánh đèn dầu leo lét.
Đó chính là Nhật ký của Ánh. Khôi đọc như nuốt lấy từng dòng, cố gắng chắp vá lại cuộc đời và cái chết của linh hồn đang chiếm hữu người anh yêu.
Những trang đầu tiên kể về một tình yêu cuồng nhiệt, lãng mạn giữa Ánh và người tình, một nghệ nhân điêu khắc tài hoa.
Anh ta đã xây dựng Lam Viên như một lời thề nguyền vĩnh cửu cho tình yêu của họ.
Ngày 14 tháng 5: “Anh ấy nói Lam Viên là bản phác thảo của linh hồn em. Mọi góc nhà, mọi khung cửa sổ đều được thiết kế để đón ánh sáng. Em là Ánh sáng của anh ấy. Em nguyện ở đây mãi mãi, làm Ánh sáng của Lam Viên, làm Ánh sáng của riêng anh.”
Tuy nhiên, niềm vui ngắn chẳng tày gang. Chỉ vài trang sau, giọng văn của Ánh đã thay đổi, chứa đầy sự nghi ngờ và ghen tuông.
Ngày 28 tháng 10: “Anh ấy thay đổi rồi. Anh ấy ở lại xưởng cả đêm, nói là vì công trình mới.
Nhưng em thấy mùi nước hoa lạ trên áo anh ấy. Anh ta nghĩ em ngốc sao? Tình yêu là sự chiếm hữu trọn vẹn. Nếu anh ấy không thuộc về em hoàn toàn, Lam Viên này cũng sẽ không cho phép anh ấy thuộc về ai khác.”
Sự ám ảnh của Ánh đối với người tình ngày càng tăng. Cô ta bắt đầu phá hoại các tác phẩm điêu khắc của anh ta, đặc biệt là những tác phẩm về những người phụ nữ khác. Mối quan hệ trở nên độc hại. Người tình, sợ hãi, quyết định bỏ trốn.
Đến đây, Khôi dừng lại. Anh cảm thấy một sự đau đớn vô hình.
Anh nhận ra sự tương đồng kinh hoàng giữa câu chuyện cũ và câu chuyện của anh: Linh, dưới sự chiếm hữu của Ánh, cũng vừa cố gắng phá hủy công trình của mình và cố gắng ngăn cản anh bỏ trốn.
Anh lật đến trang cuối cùng. Đó là những dòng chữ nguệch ngoạc, run rẩy, viết trong cơn tuyệt vọng.
Ngày 12 tháng 4 (Không rõ năm): “Anh ta đã đi rồi. Bỏ lại Lam Viên, bỏ lại em, bỏ lại lời thề.
Anh ta muốn em chết. Anh ta đã làm gì đó với căn nhà này, với khu rừng này, để em không thể theo anh ta. Em không thể chịu đựng được sự cô đơn này.
Nếu em không thể có anh ta, thì không ai có thể có anh ta. Máu của anh ta, dòng máu của sự phản bội, sẽ không bao giờ được phép yêu thương người khác. Em đã nguyền rủa dòng máu đó, nguyền rủa Lam Viên. Em sẽ là người yêu duy nhất, mãi mãi, không ngủ yên…”
Dòng chữ cuối cùng bị nhòe đi bởi vết máu khô. Ánh đã tự sát tại Lam Viên vì nỗi ghen tuông bị phản bội, và trước khi chết, cô ta đã tạo ra một lời nguyền kinh hoàng.
Điều này giải thích mọi thứ: Lam Viên bị khóa lại không chỉ bởi Ánh, mà bởi lời nguyền của Ánh đối với dòng máu của người tình cũ.
Khôi bỗng chốc rùng mình. Anh nhìn lại chiếc cặp da của mình, nơi anh luôn giữ những giấy tờ quan trọng.
Khôi chưa bao giờ kể cho Linh nghe về gia đình mình, về quá khứ của anh. Anh là con cháu của một dòng họ đã đổi tên và ly tán, nhưng tổ tiên anh từng là những kiến trúc sư, nghệ nhân giỏi nhất vùng này.
Khôi lấy ra một tấm giấy khai sinh cũ, cẩn thận gấp lại, đã được mẹ anh trao cho trước khi bà mất. Trên đó ghi rõ ràng tên người cha quá cố của anh: Khôi Nguyên. Nhưng phía dưới, có một cái tên cũ hơn, được ghi chú bằng mực đỏ: Hậu duệ trực tiếp của dòng họ họ Trần. Và họ Trần... chính là họ của người tình đã phản bội Ánh, người đã xây nên Lam Viên.
Khôi không phải là một người qua đường tình cờ. Anh là hậu duệ mang trong mình dòng máu bị nguyền rủa của người tình cũ của Ánh. Anh đến Lam Viên không phải ngẫu nhiên, mà là bị thu hút bởi lời nguyền này. Linh, với tình yêu chân thành và trong sáng của mình, là mồi nhử hoàn hảo để Ánh lặp lại bi kịch: Yêu, chiếm hữu, và ngăn cản sự giải thoát.
Khôi bóp chặt tờ giấy khai sinh trong tay. Anh không còn là người cứu rỗi nữa, mà là mục tiêu. Anh bị Lam Viên trói buộc, và Ánh đã chọn Linh để hoàn tất vòng lặp chiếm hữu.
Anh nhìn về phía Linh đang nằm. Lúc này, Linh khẽ cựa quậy, từ từ mở mắt. Mùi hoa lài lại xuất hiện. Đôi mắt Linh nhìn anh, nhưng không phải bằng sự trìu mến của tình yêu, mà bằng sự sắc lạnh, cảnh giác, và đầy quyền lực.
"Anh đang đọc gì vậy, Khôi yêu quý?" Giọng Linh vang lên, trầm và vang hơn bình thường, mang theo một âm hưởng cổ xưa. "Anh đang tìm cách bỏ đi sao? Đừng cố gắng. Anh là của tôi. Mãi mãi thuộc về Lam Viên."
Linh đã tỉnh lại, nhưng với nhân cách hoàn toàn bị Ánh kiểm soát. Khôi đã không còn thời gian để điều tra nữa.
Anh phải đối mặt trực tiếp với linh hồn chiếm hữu đang nhìn anh qua đôi mắt người anh yêu.