Khôi cứng đờ tại chỗ. Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt Linh, nơi ánh lên thứ quyền lực lạnh lẽo và sự sắc bén mà Linh chưa từng có.
Giọng nói vừa cất lên không phải là giọng của người anh yêu, mà là âm thanh trầm, vang, mang theo nỗi uất hận đã ngưng đọng hàng trăm năm. Linh đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại Ánh.
“Tại sao lại kinh ngạc như vậy, Khôi yêu quý?” Linh/Ánh nghiêng đầu, cử chỉ chậm rãi và đầy vẻ hài lòng, như một nghệ nhân đang thưởng thức tác phẩm của mình.
“Ngươi đã biết sự thật rồi, không phải sao? Ngươi là hậu duệ của sự phản bội đó. Và ta, là sự chiếm hữu sẽ không bao giờ buông tha.”
Khôi cố gắng giữ vững lý trí, bóp chặt tay, cảm giác đau đớn giúp anh tỉnh táo. “Ngươi là Ánh. Ngươi đã chết. Hãy buông Linh ra. Cô ấy vô tội.”
Linh/Ánh bật cười, một tràng cười khô khốc, không có chút hơi ấm nào, nhưng lại mang theo sự bi thương sâu sắc. “Vô tội? Tình yêu nào mà vô tội? Cô ta đã yêu ngươi. Cô ta đã muốn mang ngươi ra khỏi Lam Viên. Đó là tội lỗi không thể tha thứ. Ta đã nguyền rủa dòng máu phản bội, và ta sẽ không bao giờ để tình yêu nào khác nảy nở trên mảnh đất này.”
Ánh đứng dậy khỏi giường, bước đi nhẹ nhàng nhưng dứt khoát. Cô ta đi đến chiếc bàn nơi Khôi vừa đọc nhật ký, nhặt cuốn sổ lên và vuốt ve lớp bìa da cũ kỹ.
“Ngươi đọc rồi sao?” Ánh nói, giọng chuyển sang sự dịu dàng giả tạo. “Thấy không? Tình yêu là duy nhất. Khi người ta phản bội, cái giá phải trả là vĩnh cửu. Ta đã chờ đợi. Chờ đợi một người mang dòng máu ấy quay lại, để hoàn tất lời thề của ta.”
Khôi lùi lại, nhìn thấy nỗi kinh hoàng của mình phản chiếu trong đôi mắt của Linh. “Ngươi muốn gì? Ngươi muốn ta chết? Ta sẽ chết, nếu ngươi buông tha cho Linh.”
“Chết ư?” Ánh nhếch môi, nụ cười của Ánh trên khuôn mặt Linh đẹp nhưng lại đầy vẻ ma quái. “Chết là quá dễ dàng.
Ta muốn ngươi phải sống, Khôi. Sống trong tình yêu của ta, bị trói buộc vào Lam Viên, và vĩnh viễn không được nhìn thấy bất kỳ ánh sáng nào khác ngoài ta.”
Ánh đi lại gần Khôi, dùng bàn tay Linh dịu dàng chạm vào vết thương do mảnh vỡ gốm gây ra trên mặt Khôi ở chương trước. Khôi rùng mình, nhưng không dám cử động. Cảm giác lạnh buốt từ bàn tay cô thấm qua da thịt.
“Ngươi yêu cô ta không?” Ánh hỏi, giọng nói đầy tính khiêu khích. “Ngươi yêu Linh, hay ngươi yêu ta? Ta biết mọi thứ về ngươi, Khôi. Ta biết ngươi đã ước mơ về Lam Viên từ khi còn bé.
Ta biết những bí mật nhỏ bé nhất của ngươi, những thói quen thân mật mà chỉ Linh mới biết.”
Ánh bắt đầu thuật lại những kỷ niệm riêng tư nhất của Linh và Khôi: cách họ lần đầu tiên chạm tay, câu nói đùa mà họ thường dùng khi mệt mỏi.
Mỗi chi tiết nhỏ đều bị thốt ra qua đôi môi Linh, bị vấy bẩn bằng sự chiếm hữu của Ánh, khiến Khôi đau đớn tột cùng.
“Ngươi không thể giành lại cô ấy,” Ánh khẳng định. “Cô ta đã giao cho ta chìa khóa rồi. Linh quá yếu ớt, quá sợ hãi để đối mặt với tình yêu mạnh mẽ này. Bây giờ, ngươi phải chấp nhận sự thật: Ta là Linh, và Linh là ta.”
Khôi gào lên, cố gắng níu kéo hy vọng cuối cùng. “Linh! Nếu em còn nghe thấy anh, hãy chiến đấu! Hãy nhớ anh!”
Ánh chỉ cười lớn hơn. Nhưng ngay lúc đó, một dòng nước mắt nóng hổi chảy ra từ khóe mắt Linh. Đó là phản ứng duy nhất của Linh, một dấu hiệu nhỏ bé rằng cô vẫn còn ở đâu đó bên trong.
Nhận thấy sự phản kháng nhỏ bé này, Ánh giận dữ. Cô ta nhấc tay lên, và ngay lập tức, bàn tay Linh siết chặt lấy cổ họng chính mình.
“Im lặng!” Ánh rít lên, giọng nói đầy hận thù. “Ngươi không được phép làm ta yếu đi! Ngươi không được phép cố gắng liên lạc với Linh!”
Linh bắt đầu ho sặc sụa, khuôn mặt cô tím tái. Khôi kinh hoàng nhận ra rằng Ánh sẽ không ngần ngại giết Linh để giữ quyền kiểm soát.
“Dừng lại! Ngươi thắng rồi! Ta sẽ làm theo lời ngươi!” Khôi hét lên, anh chạy đến và nhẹ nhàng gỡ bàn tay Linh ra khỏi cổ cô. Linh ngã khuỵu trong vòng tay anh.
Khôi nhìn Ánh (qua đôi mắt Linh), khuôn mặt anh trắng bệch nhưng ánh lên sự quyết tâm. “Ngươi muốn ta làm gì? Nói đi.”
Ánh bình tĩnh trở lại. Cô ta từ từ điều chỉnh quần áo của Linh, trở lại dáng vẻ quý phái và tàn độc.
“Ngươi là hậu duệ. Ngươi có thể sửa chữa Lam Viên, làm cho nó trở lại vẻ đẹp nguyên bản, vẻ đẹp đã bị người tình cũ của ta phá hủy khi anh ta phản bội.” Ánh đưa ra yêu cầu đầu tiên, chính thức biến Khôi thành nô lệ.
“Trong vòng ba ngày, ngươi phải làm một việc. Ngươi phải lên tầng ba, căn phòng bị khóa.
Đó là xưởng điêu khắc của hắn, nơi hắn tạo ra những bức tượng về những người phụ nữ khác. Ngươi phải phá hủy mọi thứ trong đó, không để lại bất cứ dấu vết nào của sự phản bội. Chỉ sau đó, ta mới tin ngươi. Và chỉ sau đó, tình yêu của ta (và của Linh) mới có thể tồn tại.”
Ánh đẩy Khôi ra. Đôi mắt Linh nhìn Khôi lần cuối bằng sự đe dọa.
"Thời gian bắt đầu, Khôi yêu quý. Đừng chậm trễ, nếu không, ta không đảm bảo được sự an toàn của cô ta."