hồn ma không ngủ của tình yêu

Chương 8: Mảnh Ghép Xích Lại và Lời Sấm Sét Từ Tầng Ba


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Khôi đợi cho đến khi Linh (vẫn bị Ánh chiếm hữu) chìm vào giấc ngủ sâu. Ánh, trong cơ thể Linh, có vẻ mãn nguyện sau khi đã xác lập quyền lực và giao nhiệm vụ. Sự im lặng trở lại với Lam Viên, nhưng lần này, nó không còn là sự bình yên giả tạo nữa; nó là sự yên tĩnh trước cơn bão, nơi mọi vật đều lắng nghe.

Khôi biết anh chỉ có ba ngày. Phá khóa thô bạo là điều không thể, vì Ánh sẽ biết ngay lập tức và Linh sẽ phải gánh chịu hậu quả. Anh phải dùng trí tuệ, dùng kiến thức về kiến trúc và câu chuyện trong cuốn nhật ký để tìm ra lối đi.

Anh trở lại chiếc bàn, lật mở cuốn nhật ký bạc màu của Ánh. Anh đã đọc những trang cuối cùng trong nỗi sợ hãi, nhưng giờ đây, anh đọc lại từng câu, từng chữ, tìm kiếm bất cứ điều gì có thể là điểm yếu của lời nguyền, hoặc cách để mở căn phòng cấm.

Ánh viết rất nhiều về nỗi ám ảnh của cô ta với người tình cũ. Cô ta mô tả cách người tình đã thay đổi: từ một nghệ sĩ tận tâm chỉ vẽ mình cô, sang một kẻ luôn khao khát cái đẹp hoàn hảo, cái đẹp không bị ghen tuông làm vấy bẩn.

Khôi dừng lại ở một đoạn viết bằng mực mờ nhạt:

Ngày 3 tháng 3 (trước khi chết): “Hắn đã làm cái gì đó với căn phòng tầng ba.

Hắn nói Lam Viên cần một nơi chứa đựng ánh sáng thuần khiết, nơi tâm hồn hắn không bị ta làm ô uế. Hắn nói hắn đã khóa nó lại bằng sự thật và hình ảnh cuối cùng. Hắn cười. Em biết hắn đang làm gì, hắn muốn bảo vệ những thứ hắn yêu quý hơn em, những bức tượng không có hồn nhưng lại đầy dẫy sự trong sáng.”

“Ánh sáng thuần khiết… sự thật… hình ảnh cuối cùng…” Khôi lặp lại.

Căn phòng tầng ba là xưởng điêu khắc, nơi chứa những bức tượng phản ánh "ánh sáng thuần khiết" mà người tình cũ khao khát—những bức tượng về những người phụ nữ khác. Rõ ràng, đó là nơi người tình tạo ra "sự thật" về việc Ánh đã không còn là nguồn cảm hứng duy nhất của anh ta nữa.

Và “hình ảnh cuối cùng” là gì? Khôi nhớ lại lời kể về cái chết của Ánh: cô ta tự sát. Người tình đã bỏ trốn trước đó. Vậy hình ảnh cuối cùng của người tình, là gì?

Khôi nhớ lại thiết kế Lam Viên: căn biệt thự được xây dựng để trở thành một công trình kiến trúc hoàn hảo, tuân theo tỷ lệ vàng và luật đối xứng. Anh nhớ lại một chi tiết nhỏ trong bản phác thảo anh từng thấy: Cầu thang lên tầng ba được thiết kế lệch một chút so với trục đối xứng chính của căn nhà, và ngay tại điểm lệch đó, có một ô cửa sổ tròn nhỏ nhìn thẳng ra biển.

Lam Viên là nơi Ánh đã sống, đã chết, và nguyền rủa. Có lẽ, lối thoát không nằm ở sức mạnh, mà ở việc chấp nhận sự thật và phá vỡ sự đối xứng của Lam Viên.

Với một chiếc xà beng nhỏ được giấu dưới áo khoác, Khôi bắt đầu bước lên cầu thang xoắn ốc dẫn lên tầng ba. Càng lên cao, không khí càng lạnh lẽo và nặng nề hơn. Tầng hai im lìm như một lăng mộ. Khi anh đặt chân lên bậc thang cuối cùng, một tiếng rít lạnh lẽo vang vọng.

Tiếng rít không phải là âm thanh, mà là một cảm giác sắc nhọn đâm thẳng vào tai Khôi, kèm theo đó là mùi hoa lài nồng nặc đến nghẹt thở. Ngay cả Khôi, người mang dòng máu của kẻ đã nguyền rủa, cũng cảm thấy bị Lam Viên từ chối.

Khôi đến trước căn phòng cấm.

Cánh cửa gỗ sồi đen, nặng nề, được khóa bằng một ổ khóa đồng cổ kính, rỉ sét, chạm khắc hình một thiên thần có đôi cánh bị cắt cụt. Đây là hình ảnh của sự mất mát và phản bội, biểu tượng hoàn hảo cho nỗi đau của Ánh.

Khôi thử tra chiếc xà beng vào ổ khóa.

Ngay khi đầu kim loại chạm vào đồng, một tiếng va đập vang lên dữ dội từ bên trong căn phòng. Tiếp đó là âm thanh của hàng chục bức tượng bị lật đổ, kèm theo tiếng đổ vỡ của thạch cao và đá cẩm thạch, như thể một cơn thịnh nộ vô hình đang hoành hành bên trong.

Khôi biết Ánh đang quan sát. Anh không được phép phá hoại ổ khóa.

Đúng lúc đó, từ khe cửa nhỏ của căn phòng, một luồng khói đen đặc quánh bắt đầu rỉ ra, mang theo một làn sương lạnh buốt.

Mùi hoa lài trở nên khủng khiếp đến mức Khôi phải bịt mũi và lùi lại.

Trong làn khói đen đó, Khôi nghe thấy giọng nói của Ánh, không phải qua Linh, mà là tiếng nói thực sự của linh hồn, vang vọng khắp hành lang:

“Ngươi muốn vào? Ngươi phải xứng đáng với sự phản bội. Ngươi phải tự chứng minh ngươi là kẻ tiếp nối của sự lừa dối đó.

Ngươi phải thấy sự thật và hình ảnh cuối cùng mà hắn đã giấu!

Ngươi đã có tất cả trong tay rồi, nhưng ngươi quá ngu ngốc để nhận ra! Quay lại đi, Khôi! Hoặc chết ở đây!”

Khôi lùi dần xuống cầu thang, hơi thở dồn dập. Anh không thể tiếp tục.

Ánh đã đoán được anh đang điều tra. Anh phải nhanh chóng tìm ra ý nghĩa của "sự thật" và "hình ảnh cuối cùng" trước khi sự tức giận của Ánh bùng phát trở lại và Linh gặp nguy hiểm. Khôi biết manh mối duy nhất còn lại nằm ở kiến trúc Lam Viên.

Khôi trở lại tầng trệt, tâm trí anh quay cuồng với hình ảnh chiếc ổ khóa thiên thần bị cắt cánh. Anh lấy lại cuốn nhật ký. Anh đọc lại những chi tiết kiến trúc mà Ánh nhắc đến, cố gắng tìm ra sự liên kết giữa căn phòng tầng ba, sự phản bội, và Lam Viên.

Anh nhớ lại câu chuyện người tình cũ đã nói Lam Viên là “bản phác thảo của linh hồn em

.” Nhưng nếu Lam Viên là bản phác thảo của Ánh, thì Lam Viên cũng chứa đựng sự thật về cái chết và sự phản bội của cô ta. Khôi nhận ra rằng, chìa khóa không phải là một chiếc chìa khóa vật lý, mà là một sự sắp đặt kiến trúc được người tình cũ tạo ra để bảo vệ xưởng điêu khắc khỏi cơn thịnh nộ của Ánh.

Khôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh biết mình phải quay lại nơi Ánh bị ám ảnh nhất: Cửa sổ đối diện với biển, nơi người tình cũ đã từng nói những lời thề nguyền. Anh cần phải nhìn ra được Lam Viên qua con mắt của người đã phản bội.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×