Chuyến xe khách tuyến huyện về thành phố khởi hành lúc 7 giờ 30 sáng. Quang và Tuyết có mặt ở bến từ sớm, mỗi người ôm theo một chiếc túi nhỏ. Tuyết mặc chiếc áo bà ba cũ mà Quang tìm được trong thùng đồ cũ. Cô kéo mũ che kín gương mặt, đôi mắt vẫn lộ vẻ căng thẳng.
Bến xe huyện buổi sáng đông đúc lạ thường. Mùi mồ hôi, mùi khói máy dầu lẫn mùi cá khô từ mấy quán cơm bụi gần đó khiến Tuyết phải đưa tay che mũi. Quang thì vẫn thản nhiên, anh từng làm nghề bốc vác ở đây vài năm trước khi bị tai nạn giao thông khiến phải phẫu thuật cột sống.
— "Cô cứ ngồi sát cửa sổ. Lên xe là ngủ đi, đừng bắt chuyện với ai. Thành phố cách đây hơn sáu tiếng chạy xe, đường đèo khá xóc."
Tuyết gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn không rời những người lạ quanh bến. Từ khi bị hoán đổi linh hồn, cô luôn cảm thấy có ai đó đang dõi theo mình. Cảm giác ấy không tan đi, dù cô đang ở giữa miền quê nghèo, cách xa trung tâm hàng trăm cây số.
— "Anh có tin tôi không?" cô hỏi nhỏ.
Quang đang kiểm tra vé xe, ngẩng lên nhìn cô:
— "Tôi chưa biết. Nhưng tôi không nghĩ cô là người bình thường. Nếu đây là trò lừa, thì nó quá công phu. Nếu là thật, thì có lẽ... tôi vừa bước chân vào một thế giới tôi không bao giờ tưởng tượng ra."
Tuyết khẽ cười. Nụ cười không có vui, chỉ đầy mỏi mệt.
— "Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ ngồi xe khách về quê trong thân xác của một cô gái lạ. Chưa bao giờ nghĩ sẽ phải nhờ một người sửa xe giúp mình điều tra một vụ tráo đổi linh hồn. Cuộc đời thật trớ trêu."
Xe lăn bánh khỏi bến. Tiếng còi inh ỏi và nhạc vàng từ đầu máy vang vọng. Hành khách chen chúc, hàng hóa chất đầy lối đi. Tuyết ngồi sát cửa sổ, nhìn cảnh vật dần lùi lại. Quang ngồi kế bên, mắt lim dim như ngủ nhưng tai vẫn căng lên nghe ngóng.
Khi xe qua đoạn đèo, Tuyết khẽ nói:
— "Tôi nhớ thêm một chi tiết. Trong căn phòng nơi thân xác tôi bị giam giữ, có một bức tranh. Tranh khắc gỗ, hình hoa sen. Góc phải có khắc chữ ‘Thiên Ân’. Anh có biết ý nghĩa gì không?"
Quang mở mắt, ngồi thẳng dậy:
— "‘Thiên Ân’... tôi từng nghe qua. Hình như là tên một viện tư – chuyên điều trị tâm thần kín tiếng. Nó không quảng bá, không nhận người ngoài. Nghe nói chỉ phục vụ giới thượng lưu."
Tuyết siết tay:
— "Tôi cần anh giúp tôi tìm đến đó. Nhưng trước tiên, ta phải xác định xem cô gái mang thân xác tôi – Mai – hiện ở đâu."
Quang gật đầu:
— "Cô có địa chỉ công ty không?"
— "Có. Trên đường Điện Biên Phủ, quận 3. Nếu cô ta đang giả dạng tôi, chắc chắn sẽ về đó để tiếp quản công việc. Cô ta không phải hạng tầm thường. Tôi nghĩ... cô ta đã chuẩn bị từ lâu."
Đến trưa, xe khách vào địa phận thành phố. Tuyết nhìn cảnh vật qua kính – những con đường lớn, các tòa nhà xi măng, âm thanh xe máy dồn dập – tất cả quen thuộc nhưng lại xa lạ. Cô thấy tim mình đập nhanh. Không chỉ vì lo sợ, mà vì một nỗi buốt lạnh đang dâng lên: nếu tất cả những gì cô lo ngại là thật, thì kẻ thù của cô không chỉ là một người.
Xe dừng ở bến miền Đông cũ. Quang gọi một chiếc xe ôm quen, nhét cho bác tài vài tờ tiền rồi nói nhỏ vào tai. Họ được chở về một khu trọ nhỏ trong hẻm, tạm thời tránh tai mắt.
Tối hôm ấy, Tuyết ngồi ghi chép lại tất cả các mốc thời gian và chi tiết có liên quan: buổi họp, hợp đồng chuyển nhượng, ly nước chanh, trợ lý Phương, nhân viên mới tên Mai, người đàn ông đeo mặt nạ trong giấc mơ... Mỗi mẩu ghi chú lại như một mắt xích, nhưng không có chìa khóa nào để mở.
Quang nhìn cô làm việc, ánh mắt dần thay đổi. Từ nghi hoặc, anh chuyển sang lặng lẽ tôn trọng. Người phụ nữ này, dù đang sống trong thân xác người khác, vẫn giữ nguyên tư duy của một lãnh đạo, một con người cứng rắn và tỉnh táo đến kỳ lạ.
— "Ngày mai, chúng ta đến công ty trước. Cô cần làm gì đầu tiên?"
— "Quan sát. Tôi không thể xuất hiện ngay. Nếu Mai thấy tôi, cô ta có thể phản ứng. Tôi cần biết ai đang đứng về phía tôi, và ai đang bị mua chuộc."
Quang suy nghĩ:
— "Tôi có thể giả làm giao hàng. Vào công ty với lý do chuyển tài liệu. Cô đi theo sau, giữ khoảng cách. Tôi sẽ quan sát thái độ mọi người khi nhắc đến tên cô."
Tuyết nhìn anh, mỉm cười lần đầu tiên từ khi rời làng:
— "Tôi không biết anh từng làm nghề gì trước khi sửa xe. Nhưng anh rất có tố chất điều tra."
Quang không đáp. Trong đôi mắt anh, một ký ức chợt thoáng qua – hình ảnh một chiếc xe bị lật, máu loang lổ, và tiếng hét của người phụ nữ mà anh không bao giờ cứu kịp.
Sáng hôm sau, hai người đứng trước tòa nhà HUY Group – năm tầng kính, bảng tên lớn, có bảo vệ đứng gác nghiêm chỉnh. Quang mặc áo sơ mi xám, tay xách một cặp hồ sơ giả. Tuyết đứng khuất sau cây xăng gần đó, đeo kính đen, mũ rộng vành.
Quang bước vào. Bảo vệ chặn lại:
— "Anh cần gì?"
— "Tôi có tài liệu chuyển cho phòng thư ký ban giám đốc. Chị Tuyết nhờ chuyển trước trưa. Tôi từ văn phòng đại diện chi nhánh Bình Dương."
Người bảo vệ liếc nhìn tập hồ sơ rồi bấm máy nội bộ. Một phút sau, một cô gái mặc váy công sở ra đón. Cô tên Phương – trợ lý giám đốc. Khi nghe nhắc đến cái tên “chị Tuyết”, cô hơi giật mình, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:
— "Mời anh vào đây. Tôi sẽ ký nhận."
Trong khi Quang bước theo cô ta vào bên trong, Tuyết đứng ngoài, ánh mắt không rời tòa nhà. Cô thấy một chiếc xe hơi đen đỗ phía sau, và từ trong bước ra... chính là cô gái đang mang thân xác của mình – Mai.
Mai ăn mặc sang trọng, đi giày cao gót, bước đi chậm rãi như thể cô ta luôn là chủ nơi này. Nhìn thấy cô ta bước vào, nhân viên cúi chào, bảo vệ nghiêm chỉnh, Phương – trợ lý – liền rời khỏi Quang để chạy ra đón.
Tuyết siết chặt hai tay. Trái tim cô đập như trống làng. Ký ức không lừa cô. Mai thật sự đã thay thế vị trí của cô. Và tệ hơn – mọi thứ diễn ra quá trơn tru.
Quang bước ra khỏi tòa nhà sau mười lăm phút. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ ra hiệu đi bộ.
Hai người rẽ vào quán cà phê nhỏ dưới tán cây me, ngồi vào góc khuất.
— "Tôi thấy hết rồi," Quang nói. "Cô ta là người đứng đầu. Mọi người gọi cô ta là giám đốc. Trợ lý Phương thì tỏ ra rất trung thành. Có thể đã bị mua chuộc hoặc sợ hãi. Tôi chưa thấy dấu hiệu nào của bất ổn nội bộ."
Tuyết gật đầu:
— "Tôi cần một bản sao hợp đồng chuyển nhượng tuần trước. Nếu có chữ ký thật của tôi, ta có thể dùng để chứng minh gian lận. Nhưng..."
— "Cô không có quyền truy cập."
— "Đúng. Tôi cần tìm cách đột nhập."
Quang cười nhẹ:
— "Tôi từng biết vài cách. Chỉ cần cô cho tôi sơ đồ tòa nhà."
Tuyết nhìn Quang thật lâu:
— "Anh rốt cuộc là ai vậy, Quang? Không phải chỉ là thợ sửa xe đâu nhỉ?"
Quang không trả lời. Anh chỉ rót nước trà ra ly, ánh mắt đăm chiêu:
— "Nếu đã bước vào mê cung, thì phải đi đến cùng. Tôi giúp cô. Nhưng hãy chuẩn bị tinh thần – càng vào sâu, càng nguy hiểm."
Ngoài quán, gió thành phố thổi qua hàng me, cuốn theo tán lá và những bí mật đang chờ lộ ra từng lớp một.