HỒN NGƯỜI – XÁC LẠ

Chương 3: Giả Diện và Đột Nhập


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tuyết và Quang ngồi bên chiếc bàn cũ trong căn phòng trọ nhỏ, ánh đèn neon nhấp nháy như sắp hỏng. Trên bàn là sơ đồ tầng trệt tòa nhà HUY Group mà Quang vừa vẽ lại từ trí nhớ. Anh không phải kiến trúc sư, nhưng từng làm công trình nên nhớ rất rõ các lối ra vào, camera, thang máy và cả cửa thoát hiểm.

— “Đây,” Quang chỉ vào góc dưới bên trái bản vẽ, “là phòng lưu trữ tài liệu. Ban ngày khóa điện từ, ban đêm mới mở chế độ thủ công. Tôi nghĩ nếu đột nhập thì phải sau 10 giờ tối, khi bảo vệ chỉ còn một người.”

Tuyết gật đầu. Gương mặt cô đanh lại. Trong vài ngày ngắn ngủi, cô đã chuyển từ trạng thái hoang mang sang hành động dứt khoát – y như thời còn ngồi ghế tổng giám đốc.

— “Còn đây,” cô đặt lên bàn một chiếc USB nhỏ màu đen, “là bộ key logger. Chỉ cần cắm vào máy kế toán trưởng, tôi có thể thu thập được toàn bộ mật khẩu hệ thống tài chính, bao gồm cả hợp đồng chuyển nhượng.”

Quang nhìn vật nhỏ bé trong tay cô rồi nhướng mày:

— “Làm sao cô có thứ này?”

— “Tôi không chỉ là giám đốc giấy. Trước kia tôi từng học kỹ thuật phần mềm, sau chuyển hướng kinh doanh. Đừng nghĩ tôi chỉ biết ký giấy.”

Quang bật cười khẽ. Anh bắt đầu hiểu vì sao Tuyết có thể ngồi ở vị trí cao đến vậy – cô không chỉ sắc sảo, mà còn lạnh lùng và cực kỳ chuẩn bị kỹ.

Đêm hôm đó, lúc 22 giờ 15 phút, họ có mặt sau tòa nhà HUY Group.

Quang mặc áo khoác đen, đội mũ lưỡi trai, tay cầm túi vải đựng thiết bị. Tuyết mặc đồ đen bó sát, gọn gàng. Cô đã buộc tóc lên cao, gương mặt trang điểm nhẹ bằng bộ mỹ phẩm cũ cô tìm được trong siêu thị mini gần khu trọ.

Họ luồn qua lối hẻm giữa hai tòa nhà, nơi camera an ninh bị cây bàng che khuất. Quang dẫn đầu, cúi người mở nắp cửa thoát hiểm bằng bộ công cụ nhỏ.

— “Còn nhớ cách rẽ bên trong chứ?” anh thì thầm.

— “Nhớ,” Tuyết đáp.

Cánh cửa bật ra không tiếng động. Họ lẻn vào như hai cái bóng.

Bên trong tầng trệt tòa nhà yên ắng lạ thường. Chỉ có tiếng máy điều hòa rì rì vọng ra từ hành lang xa.

Quang cẩn thận tránh né góc camera quay. Anh đã nghiên cứu từ trước – camera chỉ quét mỗi 12 giây, đủ để lách qua nếu canh đúng nhịp. Họ đến được khu hành lang gần phòng kế toán. Quang ra hiệu cho Tuyết đứng yên, rồi nhẹ nhàng mở hé cửa.

Trong phòng, đúng như dự đoán, không còn ai. Máy tính vẫn để chế độ ngủ.

Tuyết lách vào, nhanh nhẹn cắm USB vào cổng phía sau máy.

Một tiếng tách nhỏ vang lên.

— “Có tín hiệu rồi,” cô thì thầm. “Chỉ cần 4 phút là tải xong.”

Quang gật đầu. Anh đứng sát cửa, lắng nghe.

Nhưng chưa đến 2 phút sau, anh nghe tiếng giày từ xa.

— “Có người,” anh hạ giọng, “một bảo vệ – đang đi tuần.”

Tuyết nhanh chóng rút USB, tắt máy về trạng thái ban đầu. Cô và Quang chui vào phòng photocopy gần đó, giữ im lặng tuyệt đối.

Người bảo vệ đi ngang qua. Dừng lại vài giây. Quang nín thở. Một tiếng ho khan. Rồi tiếng bước chân xa dần.

— “Đi thôi,” anh nói nhỏ, “không an toàn nữa.”

Họ rút ra theo lối cũ. Vừa ra khỏi cổng sau, Quang vội khóa cửa lại như ban đầu. Hai người lao vào con hẻm tối, băng qua ngõ hẻm về khu trọ.

Tại phòng trọ, Tuyết mở laptop, gắn USB.

Một loạt mã hiện lên. Tên người dùng, mật khẩu, truy cập hệ thống.

— “Đây rồi!” cô kêu khẽ, ánh mắt rực sáng. “Có cả bản sao hợp đồng chuyển nhượng mà tôi chưa từng ký! Ngày ký là 2 ngày sau khi tôi bị ngất. Người ký: Nguyễn Ngọc Tuyết. Nhưng đây không phải chữ ký của tôi. Đây là giả!”

Quang cúi xuống nhìn kỹ. Chữ ký gần giống, nhưng nét kéo cuối dài hơn, lệch trái. Một người lạ khó phân biệt, nhưng với chủ nhân thật, sai khác là rõ ràng.

— “Vậy là cô đã có chứng cứ.”

— “Chưa đủ,” Tuyết lắc đầu. “Tôi cần quay video lời khai của trợ lý Phương. Cô ấy là người duy nhất có thể biết chuyện gì đã xảy ra hôm đó.”

Quang dựa lưng vào tường, tay xoa cằm.

— “Cô nghĩ Phương sẽ khai sao?”

— “Nếu tôi nhắc lại một ký ức chỉ cô ấy và tôi biết. Một bí mật. Một sự thật mà Mai không bao giờ có thể giả.”

Quang gật đầu:

— “Tốt. Nhưng cô cần phải cải trang. Và tôi cần lên kế hoạch tiếp cận Phương an toàn nhất có thể.”

Một buổi sáng ba hôm sau, Quang xuất hiện trước cổng công ty HUY Group lần nữa, tay cầm tập tài liệu. Anh giả làm người từ phòng thuế đến làm việc.

Lần này, Phương đích thân xuống tiếp.

Quang tỏ vẻ hồ đồ:

— “Xin lỗi, cô là Mai? Tôi có giấy mời cho cô Tuyết... À, cô giám đốc ấy.”

Phương cứng người:

— “Chị Tuyết... đã đi công tác nước ngoài. Tôi là trợ lý của chị ấy.”

— “Ủa vậy hả? Tôi có cái máy ghi âm cũ ở văn phòng, hôm chị Tuyết đến kiểm tra thuế, chị ấy nhờ tôi giữ giùm cái file ghi âm cuộc họp. Giờ tôi không biết gửi cho ai...”

Phương tái mặt.

— “Chị Tuyết từng nhờ anh... ghi âm lại họp nội bộ?”

— “Ừ, chị ấy nói sợ nhân viên nghe lén, nên nhờ tôi giữ. File này giờ chắc chỉ mình chị Tuyết cần.”

Phương im lặng vài giây, rồi nói:

— “Anh... có thể cho tôi bản sao không? Tôi sẽ chuyển lại cho chị ấy.”

— “Xin lỗi, tôi chỉ đưa tận tay.”

Phương thở dài:

— “Vậy... chiều nay anh có thể gặp tôi ở quán cà phê Ngọc Lan, gần đây. Tôi sẽ tiếp nhận.”

Chiều hôm ấy, trong một góc khuất của quán Ngọc Lan, Tuyết – cải trang thành nhân viên văn phòng – ngồi đối diện Phương.

Cô không nói tên, chỉ đặt trước mặt Phương một tờ giấy:

“Còn nhớ chuyện chị em mình từng cãi nhau vì việc từ chối ký hợp đồng với bên Thịnh Vượng Land không? Em là người duy nhất biết lý do chị từ chối – vì ông giám đốc bên đó từng gạ gẫm chị ở buổi tiệc tối ngày 6 tháng trước.”

Phương giật mình. Đôi mắt mở lớn.

— “Chị... chị Tuyết?”

Tuyết tháo kính, mỉm cười nhẹ:

— “Không có nhiều thời gian. Em phải nói sự thật. Hôm đó, chị uống ly nước chanh do Mai mang tới. Sau đó chị ngất. Chuyện gì đã xảy ra sau đó?”

Phương ngồi im, gương mặt tái nhợt. Một lúc sau, cô thốt lên:

— “Chị bị đưa vào phòng y tế. Nhưng... nhưng em không hiểu vì sao sau đó chị tỉnh lại – mà ánh mắt hoàn toàn khác. Em nghĩ do thuốc. Nhưng dần dần, chị không còn nhớ những điều nhỏ nhặt. Không còn là chị nữa.”

Tuyết gật đầu:

— “Chị đã bị tráo linh hồn. Người trong thân xác chị không phải chị. Giờ chị cần em giúp lật lại vụ việc.”

Trong bóng tối quán cà phê, hai người phụ nữ – một trong thân xác lạ, một vẫn chưa hoàn toàn tin điều đang diễn ra – cùng nắm tay nhau.

Cuộc chiến giành lại thân phận chính thức bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!