Quán cà phê Ngọc Lan chiều hôm đó vắng khách. Ánh nắng từ ô cửa sổ lớn hắt vào bàn gỗ nơi Tuyết và Phương đang ngồi, khiến không gian dường như im bặt. Tiếng máy pha cà phê lách tách, tiếng quạt trần quay nhẹ nhàng, cả hai ngồi đối diện nhau, mà lòng đầy sóng ngầm.
— “Em cần nói rõ từng chi tiết.” Tuyết khẽ nói. “Từ lúc chị ngất đến khi chị ‘tỉnh lại’ – trong mắt em, có gì bất thường?”
Phương liếc quanh rồi hạ giọng:
— “Lúc đó là cuối buổi họp. Em nhớ rõ chị đang cầm hồ sơ kiểm toán thì Mai bước vào – tay cầm ly nước chanh. Sau đó chị uống nửa ly rồi ngất lịm. Ai cũng nghĩ chị bị tụt huyết áp. Em chạy đi tìm y tá, nhưng quay lại thì chị đã được Mai dìu vào phòng nghỉ.”
Tuyết nhíu mày:
— “Y tá nào?”
— “Không có. Em chỉ thấy Mai. Chị ấy nói đã gọi cấp cứu nội bộ. Sau đó thì bác sĩ của công ty đến. Nhưng từ hôm đó, chị như biến thành người khác. Nói năng cộc lốc, ký giấy tờ vô tội vạ, không còn nhớ các cuộc họp trước đây.”
Tuyết thở dài:
— “Mai đã chuẩn bị từ lâu. Cô ta đã có hồ sơ tâm lý, nét chữ, giọng nói của chị. Chỉ cần hồn chị bị đẩy ra, cô ta lập tức thế chỗ.”
Phương im lặng vài giây:
— “Nhưng... chị đang ngồi đây. Trong một thân xác khác. Làm sao em tin nổi?”
Tuyết rút ra từ túi một mảnh giấy nhỏ. Trên đó là nét bút vội vàng:
“Em từng viết tên người yêu cũ của em vào mặt sau danh thiếp chị – vì sợ quên. Không ai biết, chị vẫn giữ nó trong ví. Giờ vẫn còn đấy.”
Phương mở to mắt, rồi vội vàng lục ví. Mảnh danh thiếp cũ nằm đó – mặt trước là logo HUY Group, mặt sau là hai dòng chữ: “Minh – 0906…” – nét bút màu mực tím đã nhòe.
— “Chị là chị thật…” Phương thốt lên, tay run run.
— “Bây giờ em phải giúp chị. Cần lấy bản gốc hợp đồng chuyển nhượng, và tìm hiểu xem Mai đang giữ bao nhiêu dữ liệu mật. Chị sẽ cần chúng để khởi kiện, nếu còn sống tới lúc đó.”
Phương cúi đầu:
— “Em sẽ giúp.”
Tối hôm đó, Quang về trễ. Anh ghé qua một quán nhậu nhỏ gần chợ, nơi có người bạn cũ tên Hải – từng làm bảo vệ nội bộ ở HUY Group. Sau vài ly rượu, Quang hỏi:
— “Bữa nay sao mày nghỉ việc ở đó vậy?”
Hải cười khẩy:
— “Tao không muốn dây vào cái ổ rắn. Từ bữa bà giám đốc cũ ngất xỉu, công ty thay máu nhân sự hàng loạt. Cái Mai ấy… nhìn vậy chứ nguy hiểm lắm. Tao thấy cổ họp đêm với đám lạ mặt mấy lần. Mặt không ai giống nhân viên. Toàn dân áo đen, mắt lừ đừ, nghe đâu là công ty ‘đối tác đầu tư’.”
Quang siết chặt ly rượu:
— “Cổ làm gì trong mấy cuộc họp đó?”
— “Không rõ. Nhưng sau đó, đột nhiên bên an ninh mạng công ty đổi toàn bộ hệ thống mã. Và mấy ổ cứng cũ thì bị thu lại. Có mấy đứa nhân viên phòng IT sau đó biến mất. Không nghỉ việc, không báo gì, chỉ… biến mất.”
Quang lặng người. Anh biết, Mai không chỉ muốn chiếm công ty. Cô ta còn đang làm sạch những chứng cứ có thể tố cáo cô ta từ bên trong hệ thống.
Sáng hôm sau, Tuyết nhận được tin từ Phương: “Mai sẽ tham dự buổi lễ ký kết hợp đồng mới tại khách sạn Grand View vào tối nay. Chỉ có cô ta, trợ lý và một đại diện pháp lý.”
Quang nhìn lịch trình:
— “Đây là cơ hội. Khi cô ta đi, văn phòng sẽ trống. Ta có thể xâm nhập từ tầng thượng.”
— “Tôi sẽ vào lấy dữ liệu gốc. Anh làm mồi, đánh lạc hướng bảo vệ.”
Quang bật cười:
— “Tôi không phải điệp viên. Nhưng tôi biết cách để làm vài người ngó lơ trong 20 phút.”
— “Còn tôi,” Tuyết nheo mắt, “sẽ giả làm Mai.”
— “Hả?”
— “Chỉ trong video. Tôi sẽ ghi hình một đoạn video trong văn phòng, đọc rõ ràng nội dung từ email của Mai – nhằm giả mạo cô ta ra lệnh hủy hợp đồng. Sau đó gửi cho luật sư của tôi. Nếu Mai phát hiện, cũng không thể chứng minh tôi là ai.”
Đêm đó, kế hoạch bắt đầu.
Quang đánh xe tải hàng đến phía sau tòa nhà HUY Group, gọi điện thoại vào văn phòng bảo vệ, giả vờ mình có lịch nhận tài liệu vận chuyển từ Singapore về muộn. Đám bảo vệ bán tín bán nghi, nhưng vì có số liên hệ từ “Phương trợ lý” (thực ra là do Tuyết nhắn tin trước), họ cho vào.
Tuyết leo cầu thang bộ lên tầng 5, mở cửa bằng chìa khóa Phương đưa. Bên trong văn phòng là ánh đèn vàng nhạt, những chiếc ghế da, bàn kính bóng loáng, và chiếc laptop của Mai vẫn đang mở ở chế độ nghỉ.
Cô bước đến, bật máy. Mật khẩu đã được Phương cung cấp.
Trong thư mục ‘CONFIDENTIAL’ là các tập tin hợp đồng, kế hoạch chiếm cổ phần, và cả đoạn ghi âm các cuộc họp mà Mai đã tổ chức với bên “đối tác đầu tư”. Tất cả đều bị mã hóa.
— “Không sao,” Tuyết lẩm bẩm, “chị từng học giải mã.”
Cô cắm USB chứa phần mềm phá mã vào, bắt đầu giải thuật. Mỗi phút trôi qua như một trận chiến. Trái tim cô đập nhanh. Cửa văn phòng cách âm, nhưng mọi tiếng bước chân ngoài hành lang cũng khiến cô thót tim.
Cuối cùng, đoạn video xuất hiện: Mai đang nói chuyện với một người đàn ông lạ mặt.
“...Cô ấy không còn là mối đe dọa. Linh hồn đã bị phân tán. Tôi sẽ tiếp tục đứng tên công ty và chuyển quyền chi phối như kế hoạch. Các người giữ lời hứa.”
Tuyết dừng hình. Trích xuất file. Gửi đến email luật sư với tiêu đề: “Khi tôi không còn, đây là sự thật”.
Sau đó, cô đặt camera, ngồi vào ghế giám đốc, bật đèn sáng mờ và thu hình đoạn giả giọng Mai, đọc lệnh tạm hoãn chuyển nhượng. Sau khi hoàn tất, cô tắt máy, xóa sạch dấu vết, khóa cửa và biến mất vào bóng tối.
Quang đang đứng ngoài, giả vờ tranh cãi với bảo vệ về lịch giao hàng sai lệch. Khi Tuyết xuất hiện phía sau lưng anh, anh chỉ cần gật nhẹ.
— “Xong?”
— “Xong.”
Họ rút lui an toàn.
Nhưng lúc ấy, tại khách sạn Grand View, Mai chợt dừng lại giữa buổi tiệc.
Cô cảm thấy trong lòng bồn chồn. Một cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng.
Cô quay sang trợ lý mới, hỏi nhỏ:
— “Máy ở văn phòng đang hoạt động?”
— “Vẫn tắt như thường lệ, thưa chị.”
— “Kiểm tra lại. Ngay bây giờ.”
Cô không biết vì sao, nhưng trong không khí đêm nay, có một thứ gì đó đang thay đổi. Một thứ mùi rất cũ... rất quen... và rất nguy hiểm đang quay lại.