HỒN NGƯỜI – XÁC LẠ

Chương 5: Sự Thức Tỉnh Hai Linh Hồn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tại phòng hội nghị khách sạn Grand View, tiếng cười nói vẫn rôm rả, nhưng Mai không còn chú tâm được nữa. Trong đầu cô vang lên một tiếng thì thầm lạ, văng vẳng như vọng lại từ đáy giếng sâu:

“Trả lại… Trả lại cho ta…”

Mai siết chặt tay lên ly rượu, môi khẽ mím. Không ai quanh cô nhận ra sắc mặt cô đang tái đi, chỉ thấy ánh mắt như mất hồn trong thoáng chốc.

— “Chị Mai, có ổn không ạ?” – Trợ lý bên cạnh khẽ hỏi.

Mai gật nhẹ, giả vờ cười:

— “Không sao. Chắc do ánh đèn hơi chói.”

Nhưng trong lòng cô biết rõ, có thứ gì đó đang quay lại. Cảm giác ấy không phải lo âu thông thường – mà là… một linh hồn quen thuộc, quen đến mức từng là một phần máu thịt cô, giờ đây phản kháng mạnh mẽ.


Ở đầu bên kia thành phố, tại căn phòng trọ đơn sơ, Tuyết tỉnh giấc giữa đêm. Trán cô ướt đẫm mồ hôi lạnh. Tim đập thình thịch như trống trận. Trong mơ, cô thấy chính mình đứng giữa hai tấm gương – một phản chiếu khuôn mặt thật của cô, một là thân xác hiện tại.

Và phía sau tấm gương ấy, là Mai – mỉm cười điên dại, thì thào:

“Muốn quay lại à? Đã muộn rồi.”

Tuyết rùng mình. Cô bật dậy, nhìn quanh. Quang vẫn đang nằm ở ghế gấp, ngủ say.

Cô rút cuốn sổ tay ra, ghi lại chi tiết giấc mơ. Dạo gần đây, những giấc mơ như vậy ngày càng rõ. Và trong từng giấc mơ, Tuyết cảm nhận được từng chuyển động bên trong thân xác của mình – như thể linh hồn Mai chưa bao giờ hoàn toàn biến mất.

Cô bắt đầu tự hỏi: liệu hoán đổi linh hồn là một lần chuyển giao tuyệt đối, hay là sự cư trú tạm thời? Còn phần nào đó của Mai đang bám lấy cơ thể cô sao?


Sáng hôm sau, Quang pha cà phê và đưa cho Tuyết một ly. Gương mặt cô vẫn còn nhợt nhạt.

— “Không ngủ được?” – Quang hỏi.

Tuyết gật đầu:

— “Cảm giác như… cô ta vẫn đang nhìn thấy tôi. Dù tôi đang ở đâu, làm gì.”

Quang đặt tay lên bàn, giọng nghiêm túc:

— “Tôi tin là đúng. Tối qua, tôi gặp lại một người quen cũ – bà Thục, chuyên môn trong lĩnh vực tâm linh học cổ ở Huế. Bà ấy từng nghiên cứu những vụ hoán hồn tương tự.”

Tuyết ngẩng lên:

— “Và?”

— “Bà nói, khi linh hồn bị đẩy khỏi xác, nó không hoàn toàn biến mất. Nếu không có nghi lễ ‘chuyển hồn hoàn chỉnh’, hai linh hồn vẫn có thể đan xen, chiếm dụng lẫn nhau. Có thể cô và Mai… đang ở trong một vòng lặp bất ổn.”

Tuyết rùng mình:

— “Tức là tôi có thể bị đẩy ra bất cứ lúc nào?”

Quang gật.

— “Trừ khi… cô chiếm trọn lại cơ thể mình. Không chỉ bằng bằng chứng pháp lý, mà bằng nghi lễ phong ấn. Tôi sẽ nhờ bà Thục chuẩn bị nghi lễ. Nhưng trước tiên, phải xác định chính xác nơi diễn ra vụ hoán hồn.”

Tuyết nhắm mắt lại, lục lọi ký ức. Ngày hôm đó, cô chỉ nhớ rõ ràng… ánh sáng chói, mùi tinh dầu bạc hà, và một tiếng nhạc nhẹ vang lên trong nền – giống nhạc thiền.

— “Phòng nghỉ… tầng 7. Có ghế massage, đèn trần tím, và… một bức tượng nhỏ bằng gỗ – hình người ngồi xếp bằng.”

Quang ghi lại chi tiết. Anh lặng người vài giây:

— “Tượng đó… là hình Phật Bà Quan Âm. Nhưng nếu ai đó dùng nó cho nghi thức tráo hồn, thì không phải là người bình thường.”


Trong khi đó, tại văn phòng HUY Group, Mai bước vào phòng làm việc với vẻ mặt lạnh như băng. Cô yêu cầu kiểm tra hệ thống camera giám sát 7 ngày qua.

Kỹ thuật viên IT mở log trình chiếu, nhưng lạ thay – dữ liệu đêm hôm lễ ký kết bị thiếu. Bị “mất gói” như thể ai đó dùng sóng nhiễu để xóa vùng dữ liệu tạm thời.

Mai không nói gì. Nhưng ánh mắt cô đầy sát khí.

— “Khóa lại toàn bộ dữ liệu từ máy chủ nội bộ. Tạm thời ngắt đường truyền ra ngoài, kể cả email.”

— “Nhưng thưa chị, ban pháp lý cần gửi—”

— “Không cần. Mọi kết nối ra ngoài đều tạm hoãn.”

Cô quay về bàn, mở laptop. Cô mở một ứng dụng lạ, gõ vào một chuỗi lệnh. Một giao diện tối hiện ra, là dữ liệu từ hệ thống giám sát… đặc biệt.

Trên màn hình, một hình ảnh hiện lên – Tuyết. Trong thân xác khác. Đang bước vào phòng làm việc cô, đang ngồi vào bàn giám đốc.

Cô phóng to khung hình. Gương mặt ấy, dù lạ, nhưng ánh mắt – là của Tuyết.

Mai cười nhạt:

— “Cuối cùng cũng ra mặt. Nhưng mày nghĩ tao chưa chuẩn bị sao?”

Cô nhấn nút gửi tin nhắn:

“Triệu tập nhóm phản ứng. Mục tiêu: Ngọc Tuyết. Hủy ở cấp linh hồn.”

Tin nhắn được gửi đi. Một đồng hồ đếm ngược hiện lên: 72 giờ.


Đêm hôm đó, Tuyết lại mơ. Lần này, không phải tấm gương.

Mà là một cánh đồng cỏ lau trắng bạt ngàn. Ở giữa, một đứa bé gái đứng quay lưng, tóc dài chấm eo. Tuyết tiến lại gần.

— “Bé con… cháu là ai?”

Đứa bé không quay lại. Nó chỉ lẩm bẩm:

— “Không ai là mình mãi mãi. Mình… chỉ là phần của người khác.”

Tuyết chợt nhận ra: đó là ký ức của Mai. Là phần linh hồn Mai từng tổn thương từ thời thơ ấu.

Và nếu cô muốn đánh bại Mai, cô phải hiểu rõ nhất – nỗi đau mà Mai đang giấu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!