HỒN NGƯỜI – XÁC LẠ

Chương 6: Giao Ước Trong Bóng Tối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời vừa hửng sáng, sương vẫn còn phủ trên mái chùa cổ nằm sâu trong núi Chân Mây, nơi bà Thục ẩn cư gần mười năm nay. Cổng chùa đóng kín, chỉ có tiếng chuông gió khe khẽ và mùi trầm hương lặng lẽ tỏa ra từ phía điện thờ.

Quang và Tuyết đứng ngoài một lúc lâu mới được một chú tiểu trẻ mở cửa. Khi biết người đến là “Quang – đứa nhỏ năm xưa từng được bà Thục cứu khỏi trận sốt mê man”, chú tiểu liền dẫn họ vào.

Bà Thục đang ngồi thiền trong tịnh thất. Dáng người gầy gò, tóc bạc trắng, đôi mắt khép hờ nhưng đầy uy lực. Khi nghe bước chân, bà mở mắt nhìn Tuyết – cái nhìn xuyên thấu tận cốt tủy.

— “Con là người bị tráo linh hồn?” – Giọng bà khàn khàn.

Tuyết gật đầu, đôi mắt đỏ hoe:

— “Con là Ngọc Tuyết. Linh hồn con đang cư trú trong thân xác người khác. Con cần lấy lại cơ thể của mình… trước khi cô ta phong ấn con vĩnh viễn.”

Bà Thục im lặng hồi lâu, rồi đứng dậy, bước đến chiếc kệ gỗ nơi đặt những cuốn kinh cổ.

— “Nghi lễ tráo hồn không phải chuyện của thế giới này. Đó là sự can thiệp vào quy luật sinh tử, và cái giá phải trả thường là đau đớn kéo dài qua nhiều kiếp. Nhưng vẫn có cách để giải.”

Quang hỏi nhỏ:

— “Là cách gì, thưa bà?”

Bà lấy ra một cuộn giấy cũ, mở ra giữa ánh sáng mờ từ đèn dầu:

— “Giao ước bóng tối – nghi lễ nghịch chuyển linh hồn. Chỉ có thể thực hiện vào giờ Tý, đêm trăng non, tại nơi xảy ra nghi lễ hoán đổi lần đầu. Người bị tráo hồn phải đối diện chính phần linh hồn bị đánh cắp, rồi tự mình chọn: tha thứ… hay hủy diệt.”

Tuyết khẽ rùng mình:

— “Nếu chọn sai thì sao?”

— “Thì cả hai linh hồn sẽ tiêu tán. Không ai còn tồn tại. Không đầu thai, không siêu thoát.”

Quang nắm tay Tuyết, siết nhẹ. Cô nhìn anh, rồi gật đầu:

— “Chúng con chấp nhận.”


Trên tầng cao nhất của HUY Group, Mai đang đứng trước gương. Ánh sáng tím từ đèn trần phản chiếu đôi mắt cô như thủy tinh lạnh.

— “Mình sẽ không để mất nó.” – Cô thì thầm với chính mình.

Phía sau, một chiếc bàn gỗ phủ khăn đen. Trên bàn là tượng Quan Âm, một chén máu và một mảnh tóc dài – rõ ràng là của Tuyết. Mai châm lửa nến, miệng lẩm nhẩm thần chú.

— “Hỡi linh hồn xưa cũ, hãy vĩnh viễn bị khóa chặt nơi cõi vô minh. Ta là chủ thể. Ta là thể xác. Ta là toàn bộ ý chí.”

Gió trong phòng đột ngột thổi mạnh dù không có cửa sổ mở. Những bức màn lay động như có bàn tay vô hình đang khuấy đảo.

Một tiếng cười nhỏ vang vọng trong không trung:

“Ngươi nghĩ... có thể giam giữ ta mãi sao?”

Mai chợt giật mình. Cô nhìn vào gương – và thấy không phải mình, mà là Tuyết. Gương mặt ấy đang cười – một nụ cười buốt lạnh.


Đêm trăng non.

Tuyết và Quang quay lại phòng nghỉ tầng 7 – nơi mọi chuyện bắt đầu. Họ mang theo hương trầm, chén nước thiêng bà Thục chuẩn bị và cuộn giấy “Giao ước bóng tối”.

Không gian tĩnh lặng đến nghẹt thở.

Tuyết ngồi vào chiếc ghế massage – đúng vị trí ngày hôm đó. Quang thắp hương, đọc bài chú dẫn.

— “Linh hồn bị xua đuổi, hãy trở về. Thân xác bị chiếm giữ, hãy lắng nghe. Giao ước được mở, máu và trí nhớ làm chứng.”

Bầu không khí chợt lạnh buốt. Ánh đèn trần vụt tắt. Chỉ còn ánh nến run rẩy. Tuyết nhắm mắt, thì thào:

— “Mai… nếu mày còn đó, hãy hiện thân.”

Một luồng gió xoáy qua căn phòng, khiến mọi thứ xô lệch. Trong ánh sáng mờ, một bóng người từ gương bước ra – chính là Tuyết, nhưng ánh mắt sắc lạnh, gương mặt đầy oán hận.

— “Mày nghĩ mày có thể lấy lại sao? Tao sống trong thân xác này đủ lâu để biết từng mạch máu nó.”

Tuyết đối diện chính mình – là Mai. Hai linh hồn cùng tồn tại, một bên đầy giận dữ, một bên là ý chí hồi sinh.

— “Tao không cần chiến đấu để hủy diệt mày, Mai. Tao chỉ cần khiến mày nhớ lại… mày từng là một con người.”

Tuyết tiến lại, chìa tay ra. Trên tay là một chiếc trâm bạc cũ.

— “Chiếc trâm mẹ mày tặng trước khi bà mất. Mày ném nó đi, nhưng tao đã giữ lại.”

Bóng người sững lại. Đôi mắt dao động.

— “Mày nói dối…”

— “Không. Mày đau vì bị bỏ rơi. Nhưng mày chọn cách sai. Mày có thể bắt đầu lại – ở một kiếp khác.”

Không gian như đông cứng. Rồi ánh sáng vụt lóe lên.

Mai – trong hình bóng kia – thét lên:

“Tao… mệt rồi.”

Và bóng dáng ấy tan dần thành những đốm sáng, hòa vào không trung. Chiếc gương nứt làm đôi.

Tuyết mở mắt, mồ hôi đầm đìa. Quang ôm lấy cô:

— “Em ổn không?”

Cô thở dốc:

— “Mai… đã rời đi.”


Ở nơi khác, trong màn đêm, bà Thục ngồi trước ngọn nến, lặng lẽ gật đầu. Làn khói hương bay ngang qua gương mặt bà, như có một linh hồn vừa được siêu thoát.

Nhưng bà biết, cuộc chiến thật sự... chỉ mới bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!