HỒN NGƯỜI – XÁC LẠ

Chương 7: Lời Thì Thầm Trong Tro Tàn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm hôm ấy, gió thổi mạnh hơn thường lệ trên đỉnh núi Chân Mây. Trong tịnh thất nhỏ, bà Thục vẫn ngồi yên trước lư trầm đã tắt lửa. Nhưng kỳ lạ thay, giữa lớp tro xám vương vãi trong lòng lư, có một đốm đỏ vẫn lập lòe cháy như tàn tro còn vương hơi thở.

Bà cúi xuống, chậm rãi dùng nhíp gỗ gắp ra một mảnh tro nhỏ. Nó không nguội lạnh như những mảnh tro khác – mà ấm, thậm chí rung nhẹ trong tay bà. Một vệt khí đen mỏng như khói thuốc lập tức thoát ra, bay vòng vòng quanh bà rồi biến mất trong hư không.

Bà khẽ thở dài:

— “Linh khí chưa tan... Hồn kia chưa diệt. Giao ước mới chỉ hoàn tất phần nổi.”

Bà nhìn ra màn đêm, trong mắt lấp lánh sự lo lắng. Những nghi lễ cổ xưa không bao giờ tuyệt đối. Linh hồn có thể bị phân mảnh – một phần siêu thoát, một phần lưu lạc… và phần còn lại? Có thể trú ngụ vào một thể xác chưa hoàn chỉnh.


Sáng hôm sau, Tuyết tỉnh giấc trong căn phòng trọ cũ. Quang vẫn còn ngủ, hơi thở đều đều. Cô vươn người, định bước ra ngoài thì bất chợt đứng khựng lại trước gương.

Hình ảnh trong gương… không phản chiếu đúng hành động của cô.

Khi cô nghiêng đầu sang trái, bóng trong gương lại nghiêng sang phải. Khi cô đưa tay vuốt tóc, bóng kia đứng yên.

Tuyết lùi lại, mắt mở to. Trái tim đập dồn dập. Cô đưa tay run rẩy chạm vào mặt kính. Bóng hình kia đột nhiên nhoẻn miệng cười.

Một nụ cười mỏng, méo mó… không phải của cô.

— “Không phải chấm dứt… mà là bắt đầu.”

Giọng nói vang lên từ bên trong gương, không lớn nhưng vang tận xương sống.

Tuyết ngã ngồi xuống sàn. Cô ôm lấy đầu, thở dốc. Rõ ràng là Mai đã biến mất… nhưng thứ này… không phải là Mai. Nó là… một phần còn lại, bị bỏ rơi, bị tổn thương, và giờ đang tìm chỗ bám víu.


Ở văn phòng của bác sĩ tâm lý Dương – một người bạn cũ của Quang, Tuyết được đưa đến để kiểm tra.

Sau vài câu hỏi thông thường, bác sĩ bắt đầu sử dụng một bài test phản xạ thị giác. Màn hình hiện lên các hình ảnh chớp nhoáng – phần lớn là ngẫu nhiên: bướm, ngọn lửa, đôi mắt, chiếc nôi…

Nhưng cứ mỗi khi hiện ra hình ảnh chiếc gương, hoặc gương mặt của Tuyết thời cũ, thì thiết bị đo sinh học bên cạnh bắt đầu báo động: nhịp tim, sóng não, độ ẩm da… tất cả đều tăng vọt đột ngột.

Bác sĩ Dương cau mày:

— “Tôi không nghĩ cô bị rối loạn. Đây là một dạng phản xạ vô thức sâu… giống như bị chi phối từ một tầng ký ức khác.”

Quang im lặng, rồi hỏi nhỏ:

— “Có thể là… di chứng từ nghi lễ tâm linh?”

Dương không trả lời, nhưng ánh mắt anh nghiêm lại.

— “Nếu đúng là vậy, thì linh hồn Mai không phải đã rời đi hoàn toàn. Một phần nào đó… vẫn đang trú ngụ trong vùng tiềm thức của Tuyết. Và nếu phần ấy đủ mạnh, nó có thể dần… thay thế nhận thức thật.”


Đêm đó, Tuyết mơ một giấc mơ khác lạ. Cô đứng trong một căn phòng cháy, khói mù mịt. Trên vách tường đầy những bức chân dung – tất cả đều là cô, nhưng với biểu cảm khác nhau: giận dữ, đau khổ, điên loạn, ranh mãnh.

Ở giữa căn phòng là một hình nhân bằng rơm đang cháy dở. Lửa đỏ liếm dần lên phần đầu, tạo thành tiếng lách tách như tiếng cười rùng rợn.

Và từ tro tàn, một giọng nói vang lên:

“Ngươi nghĩ ngươi thắng sao? Ngươi chỉ mới bước vào cuộc chơi mà thôi…”

Tuyết muốn hét lên nhưng không thành tiếng. Gió bỗng nổi lên, cuốn tất cả vào một xoáy lửa, kéo cô rơi xuống một vực sâu không đáy.

Cô giật mình tỉnh dậy. Căn phòng tối om, chỉ có ánh đèn đường hắt qua khe cửa sổ. Cô rướn người dậy, thì phát hiện bàn tay mình có dấu bám than đen.

Là than thật.


Ở chùa Chân Mây, bà Thục chuẩn bị làm một nghi thức hiếm gặp: "Khởi nguyên nhãn" – nghi lễ nhìn lại linh hồn thông qua ngọn lửa tinh khiết nhất. Bà thắp ba cây nến – mỗi cây đại diện cho một phần linh hồn: Ý chí – Cảm xúc – Bản ngã.

Ngọn lửa đầu tiên cháy đều. Lửa thứ hai rung nhẹ. Nhưng cây nến thứ ba – ngọn lửa bản ngã – bỗng bùng cháy dữ dội rồi vụt tắt ngay sau đó.

Bà lặng người. Điều này chỉ xảy ra khi một bản ngã khác đang dần hình thành từ tàn tích linh hồn cũ. Không phải Mai, cũng không hoàn toàn là Tuyết.

Một linh hồn mới – tổ hợp từ đau thương, oán niệm, khát vọng và tiếc nuối – đang được sinh ra.

Và nó chưa chọn phe.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!