Trời đổ mưa phùn vào lúc gần sáng. Cơn mưa nhẹ nhưng dai dẳng, kéo theo cái lạnh len vào từng khe cửa sổ trong căn phòng trọ cũ của Tuyết và Quang. Ánh đèn đường vàng úa soi mờ bóng hai người nằm bên nhau, tưởng như bình yên, nhưng thật ra lại là cơn giông đang cuộn chờ phía sau mỗi giấc mộng.
Tuyết lại mơ – lần này không còn là giấc mơ bị rơi vào vực sâu, mà là một căn phòng trống với ba chiếc gương đặt cạnh nhau. Ba hình ảnh trong ba tấm gương phản chiếu ba dáng vẻ khác nhau của chính cô.
Một là Tuyết thật – yếu đuối nhưng đầy quyết tâm.
Một là Mai – mạnh mẽ, khinh khỉnh, ánh mắt rực lửa thù hận.
Và một... là kẻ thứ ba. Gương mặt giống cô, nhưng trắng bệch, không có cảm xúc, đôi mắt đen trống rỗng như vực sâu. Khi cô vừa nhìn vào hình ảnh thứ ba, một làn hơi lạnh toát chạy dọc sống lưng. Hình ảnh đó cười – không thành tiếng – nhưng đôi môi mấp máy:
“Tôi không là Tuyết, không là Mai. Tôi là phần bị lãng quên…”
Tuyết choàng dậy. Cô mồ hôi nhễ nhại, hai tay ôm lấy ngực. Quang giật mình tỉnh giấc, kéo cô lại:
— “Lại mơ thấy gì à?”
— “Lần này… không giống trước. Em thấy ba người. Trong đó có một người… không phải em, cũng không phải Mai.”
Quang nghiêm mặt:
— “Chúng ta phải quay lại gặp bà Thục.”
Sáng hôm sau, khi mặt trời còn chưa lên hẳn, họ đã lên đường quay lại chùa cổ. Bà Thục lần này không chờ họ ở tịnh thất như trước, mà đang ngồi trước hồ sen phía sau chùa, tay cầm một cuốn kinh giấy đã ố vàng.
Khi thấy Tuyết, bà không chào hỏi, mà chỉ nói một câu:
— “Nó bắt đầu rồi.”
Tuyết ngồi xuống cạnh bà, giọng run run:
— “Con thấy một bản thể khác... lạ lắm. Không giống con, cũng không giống Mai.”
— “Đó là bóng linh – một mảnh vỡ vô chủ, sinh ra từ sự va chạm giữa hai linh hồn đối nghịch. Nếu để lâu, nó sẽ hấp thụ ký ức của cả hai bên và trở thành một cá thể hoàn chỉnh – nhưng lệch lạc.”
Quang hỏi nhỏ:
— “Có thể tiêu trừ nó không?”
— “Có… nhưng phải định danh được nó trước. Bóng linh vô danh là thứ khó tiêu diệt nhất, vì nó không có gốc, không có rễ, không có ràng buộc. Nó sống bằng bản năng.”
Bà Thục đưa ra một chiếc gương nhỏ bằng đồng đã tróc lớp men ngoài:
— “Mang chiếc gương này bên mình. Nếu hình bóng trong đó thay đổi, hãy ghi lại. Nó sẽ dần tiết lộ danh tính của bản thể thứ ba.”
Tuyết nhận lấy chiếc gương, nhìn vào mặt đồng hoen gỉ. Cô thấy chính mình trong đó – nhưng có gì đó là lạ. Mắt cô trong gương sâu hơn, như có bóng nước chảy quanh. Rồi bất ngờ, ánh mắt ấy… chớp.
Tuyết buông gương, lùi lại:
— “Nó… chớp mắt với con!”
Bà Thục siết chặt tràng hạt trong tay:
— “Nhanh hơn ta tưởng…”
Cùng lúc ấy, tại tầng 21 của HUY Group, chiếc bàn trang điểm trong phòng Mai – nay bỏ trống – bất ngờ sáng đèn dù không có ai bật. Trong gương, từ một lớp bụi mờ, một bóng người mờ nhòe hiện ra. Không phải Mai. Cũng không hoàn toàn là Tuyết.
Một cô gái không rõ nét mặt, đứng đó rất lâu… rồi đưa tay chạm vào mặt gương từ phía trong.
Tấm gương nứt ra một đường chéo.
Tối hôm đó, khi Quang rời khỏi phòng để mua đồ, Tuyết ở lại một mình. Cô lấy chiếc gương đồng ra xem. Trong gương là gương mặt của cô – lúc đầu bình thường – nhưng sau đó lại bắt đầu biến đổi.
Mắt đổi màu.
Lông mày đậm hơn.
Rồi miệng bắt đầu mấp máy.
Không có âm thanh, nhưng Tuyết nhận ra từng từ:
“Cảm ơn… vì đã cho ta hình hài…”
Cô ném chiếc gương xuống đất. Nhưng thay vì vỡ, nó lại quay tròn, lăn về phía cửa… rồi dừng lại. Đèn trong phòng vụt tắt. Không khí trở nên đặc quánh.
Tiếng gõ cửa vang lên – ba tiếng.
Tuyết nín thở. Cô không bước ra mở, nhưng tiếng gõ lại vang thêm… ba tiếng nữa.
Không thể chịu nổi, cô tiến lại gần. Nhưng khi mở ra – bên ngoài không có ai.
Chỉ có một mảnh giấy nhỏ đặt dưới chân cửa. Trên đó là nét chữ quen thuộc:
“Tối mai, 12 giờ, gặp ta tại gác chuông cũ. Một mình.”
Không ký tên. Nhưng Tuyết biết… đó là “nó”.