hôn nhân bắt đầu bằng lời nói dối

Chương 3: Ngày Đầu Chung Nhà


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, ánh nắng len lỏi qua rèm cửa cao, chiếu xuống căn hộ sang trọng nằm trên tầng 45 của tòa Hạo Thịnh. Lạc Thư Vân ngồi trên giường, nhìn quanh phòng khách rộng thênh thang, vẫn cảm giác tim mình đập nhanh và hơi lo lắng. Căn hộ này… quá lớn, quá hiện đại, và tuyệt nhiên không giống bất kỳ nơi nào cô từng sống.

Cô hít một hơi thật sâu, chỉnh lại bộ vest xanh nhạt, tự nhủ: “Một năm thôi, Thư Vân. Hãy chuyên nghiệp. Chỉ là hợp đồng.”

Nhưng trong lòng, cảm giác bỡ ngỡ vẫn lan tỏa. Một năm sống cùng Tần Hạo, một người lạnh lùng, quyền lực, và bí ẩn, liệu cô có giữ được sự bình tĩnh?

Khi bước vào phòng bếp, cô thấy Tần Hạo đã đứng đó, tay cầm ly cà phê, ánh mắt nhìn cô một cách quan sát. Anh mặc bộ vest đen gọn gàng, dáng vẻ điềm tĩnh nhưng không kém phần áp lực.

“Chào buổi sáng.” Anh nói, giọng đều đặn.

“Chào buổi sáng.” Cô đáp lại, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.

Một khoảng lặng ngắn ngủi tràn ngập phòng bếp. Không ai nói gì thêm, nhưng cả hai đều cảm nhận được sự khác biệt: hai con người xa lạ, giờ đây phải cùng chung một không gian sống.

“Lịch trình hôm nay của cô thế nào?” Tần Hạo hỏi, giọng điềm tĩnh.

“Buổi sáng tôi có họp với khách hàng, buổi chiều xử lý dự án mới…” Cô liệt kê, giọng vẫn bình thường nhưng đôi mắt lấp lánh lo lắng.

Anh gật đầu, rồi nhấn mạnh: “Hãy nhớ rằng, hợp đồng yêu cầu chúng ta xuất hiện như một cặp vợ chồng khi cần thiết. Mọi thứ khác, tôi sẽ không can thiệp.”

Cô nhăn mày, vừa bực bội vừa thấy… nhẹ nhõm. “Tôi hiểu.”

Buổi sáng trôi qua trong im lặng. Thư Vân rót cà phê cho chính mình, tránh nhìn anh. Tần Hạo đứng dựa vào bếp, quan sát cô từ phía xa, ánh mắt khó dò. Không khí ngột ngạt xen lẫn tò mò – một loại cảm giác lạ lùng mà cô chưa từng trải qua.

Đến khi cô định ra khỏi căn hộ để đi làm, một tai nạn nhỏ xảy ra: Thư Vân vội vã bước qua phòng khách, giày cao gót mắc vào thảm, suýt ngã.

Ngay lập tức, Tần Hạo lao tới, tay giữ cô: “Cẩn thận!”

Tim cô đập mạnh, má nóng bừng. Cú chạm tay bất ngờ khiến cô cảm giác lạ lùng, gần như ngượng ngùng. “Anh ấy… quá mạnh mẽ và nhanh nhẹn…”

“Cảm… cảm ơn.” Cô lí nhí, tránh ánh mắt anh.

Anh không trả lời, chỉ thẳng người, ánh mắt trở lại lạnh lùng. Nhưng Thư Vân cảm nhận một sự quan tâm kín đáo, khác hẳn với vẻ lạnh lùng ban đầu.

Ngày đầu tiên sống chung bắt đầu từ những va chạm nhỏ:

Khi cô nấu ăn, anh đứng quan sát, chỉ ra cách sắp xếp bếp cho tiện lợi hơn.

Khi cô sắp xếp đồ đạc trong phòng khách, anh đề nghị một vài chỉnh sửa khiến cô vừa bực bội vừa thấy hợp lý.

Khi mở tủ lạnh, cô nhận ra một vài món quen thuộc mà cô thích đã được chuẩn bị sẵn.

Cô nhìn quanh, tự hỏi: “Anh ấy… đang quan tâm tôi sao? Hay chỉ là vì hợp đồng?”

Cả buổi sáng trôi qua mà không ai nói nhiều. Tiếng đồng hồ tích tắc, tiếng xe cộ ngoài cửa sổ, tiếng bước chân vang lên trong căn hộ rộng – tất cả tạo ra một không gian vừa ngột ngạt vừa kỳ lạ.

Buổi trưa, Tần Hạo rời căn hộ để xử lý công việc, để lại một tờ giấy trên bàn:

"Đừng quên hợp đồng. Ăn trưa, nghỉ ngơi, và chuẩn bị tinh thần cho buổi chiều. Tôi sẽ về muộn."

Cô cầm tờ giấy, cảm giác vừa lạnh vừa ấm. Lời nhắn vừa ngắn gọn vừa có sức nặng, nhắc nhở cô: đây không phải một năm bình thường, mà là một thử thách lớn.

Thư Vân ngồi xuống ghế sofa, nhấm nháp món salad chuẩn bị sẵn. Cảm giác trống trải xen lẫn tò mò. Một phần cô cảm thấy khó chịu vì không gian quá xa lạ, một phần cô tò mò về người đàn ông sống cùng mình.

Chiều đến, Tần Hạo trở về. Căn hộ bỗng trở nên sống động hơn, nhưng không khí vẫn căng thẳng.

“Cô ăn trưa chưa?” Anh hỏi, giọng vẫn đều đặn nhưng ánh mắt nhìn cô lâu hơn bình thường.

“Rồi… cảm ơn.” Cô đáp, cố gắng không run.

Anh thở dài, bước đến bàn làm việc, bắt đầu xem hồ sơ. Thư Vân ngồi cạnh, ánh mắt thoáng nhìn anh, nhận ra rằng mỗi hành động của Tần Hạo đều rất chi tiết, tỉ mỉ, và đúng giờ.

Một vài khoảnh khắc, họ chạm nhau: tay anh vô tình va vào tay cô khi trao hồ sơ, hoặc bước ngang qua cô khi đi vào phòng bếp. Mỗi lần như vậy, Thư Vân đều cảm thấy tim đập nhanh, nhưng cô tự nhủ: “Chỉ là hợp đồng… không có tình cảm…”

Buổi tối, khi cả hai chuẩn bị nghỉ ngơi, một tình huống bất ngờ xảy ra:

Thư Vân đi qua phòng tắm, giày cao gót vấp phải tấm thảm, suýt ngã một lần nữa. Tần Hạo nhanh chóng lao tới, đỡ cô trong tư thế gần gũi.

“Cẩn thận lần sau.” Anh nói, giọng vừa lạnh vừa nghiêm.

Cô đỏ mặt, tránh ánh mắt anh: “Vâng…”

Không khí im lặng, nhưng lần này, cảm giác giữa họ khác hẳn. Không còn chỉ là quan sát hay chuyên nghiệp – mà là một sự gần gũi bất đắc dĩ, khiến trái tim cô rộn ràng.

Trước khi đi ngủ, họ đứng trên ban công, nhìn ra thành phố lung linh ánh đèn.

“Tôi hy vọng cô hiểu…” Tần Hạo nói, giọng điềm tĩnh, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, “hợp đồng không phải trò đùa. Mỗi ngày chúng ta sống cùng nhau đều phải tuân thủ.”

Cô gật đầu, mắt nhìn ra xa, giọng nhỏ: “Tôi hiểu. Nhưng… tôi sẽ làm được.”

Anh gật đầu, rồi bước vào phòng riêng, để lại cô một mình với những suy nghĩ hỗn độn. Cô tự nhủ: “Ngày đầu tiên… không dễ dàng. Nhưng… cũng không tệ. Anh ấy… khác xa so với tưởng tượng.”

Ngày đầu chung nhà kết thúc, nhưng trong lòng cả hai, một thứ gì đó đang âm thầm thay đổi. Những va chạm, những ánh mắt, những khoảng lặng – tất cả đều tạo nên một mối liên kết không lời.

Họ chưa yêu, nhưng sự tò mò, quan sát, và cả những rung động nhỏ nhoi bắt đầu xuất hiện. Một năm sống chung – tưởng chỉ là hợp đồng – nhưng liệu trái tim họ có giữ được sự lạnh lùng như ban đầu?

Và chính từ những ngày đầu tiên này, một hành trình ngọt ngào, căng thẳng và đầy thử thách đang bắt đầu…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×