Sáng hôm sau, Lạc Thư Vân thức dậy trong căn hộ rộng lớn, im lìm đến mức cô cảm giác như đang ở giữa một không gian vô tận. Ánh nắng len qua những tấm rèm cao chót vót, chiếu xuống sàn gỗ sáng bóng. Mỗi bước chân của cô vang lên lạ lùng, khiến cô càng thấy căn nhà này vừa sang trọng vừa lạnh lẽo.
Cô ngồi trên mép giường, nhìn xung quanh. Phòng ngủ rộng rãi, nội thất tối giản, hiện đại, nhưng không có dấu hiệu nào của sự thân thuộc. Không một tấm ảnh, không một vật kỷ niệm, chỉ có sự hoàn hảo đến mức xa lạ.
“Một năm sống ở đây… mình sẽ phải quen với tất cả sao?” Thư Vân thở dài, cảm giác cô đơn len lỏi trong tâm trí.
Bữa sáng hôm đó, cô xuống bếp, nơi Tần Hạo đã chuẩn bị sẵn một khay thức ăn đơn giản nhưng đầy đủ dinh dưỡng. Anh đứng bên quầy bếp, ánh mắt vẫn lạnh lùng, theo dõi từng cử chỉ của cô.
“Ăn đi.” Anh nói ngắn gọn.
Cô gật đầu, ngồi xuống, cẩn thận nhấp một ngụm trà. Không gian im lặng. Mỗi lần cô cầm đũa hay mở hộp thức ăn, anh lại dõi theo, nhưng không nói gì. Cảm giác xa cách giữa hai người càng dày đặc, khiến cô vừa bực bội vừa thấy… lo lắng.
“Anh ấy thật sự không giống bất kỳ ai mình từng gặp… lạnh lùng nhưng áp lực đến khó chịu.”
Sau bữa sáng, Thư Vân đi dọn dẹp một số vật dụng của mình trong phòng khách. Cô cẩn thận sắp xếp vài cuốn sách, một vài vật dụng cá nhân nhỏ, nhưng vẫn cảm thấy không gian quá lớn, quá trống trải, khiến cô cảm giác như lạc lõng giữa chính ngôi nhà của mình mà không phải của mình.
Trong khi đó, Tần Hạo vẫn im lặng, ngồi ở bàn làm việc, mở hồ sơ, không hề can thiệp, nhưng ánh mắt anh thoáng nhìn cô vài lần, như muốn quan sát phản ứng của cô. Mỗi lần chạm mắt, cô đều cảm giác tim đập nhanh, rồi vội vàng cúi mặt.
Khoảng cách giữa hai người lúc này không chỉ là vật lý, mà còn là tâm lý. Họ sống cùng nhau, nhưng lại như hai người khách lạ. Mọi cử chỉ đều cẩn trọng, không ai dám bước qua ranh giới của người kia.
Buổi trưa, Thư Vân mở tủ lạnh để lấy đồ ăn, phát hiện một số món quen thuộc đã được chuẩn bị sẵn, kèm theo một mẩu giấy nhỏ:
"Ăn trước khi đi làm. Tôi sẽ về muộn."
Cô nhìn mẩu giấy, cảm giác vừa lạ vừa ấm áp. Đây là lần đầu tiên cô thấy một chút quan tâm kín đáo, dù vẫn đi kèm vẻ lạnh lùng đặc trưng của Tần Hạo. Cô đặt mẩu giấy xuống, tự nhủ: “Anh ấy… thật sự quan tâm theo cách riêng của mình.”
Nhưng cảm giác cô đơn vẫn hiện hữu. Cô tự nhủ: “Một năm này… thật dài, thật lạnh lẽo. Dù có sự quan tâm nhỏ, nhưng khoảng cách vẫn còn rất lớn.”
Chiều hôm đó, Tần Hạo trở về sớm hơn dự kiến. Anh đi thẳng vào phòng khách, không chào, chỉ nhìn cô đang sắp xếp vài thứ đồ cá nhân.
“Cô đã quen với căn nhà này chưa?” Anh hỏi, giọng điềm tĩnh.
Thư Vân ngẩng đầu, hơi bối rối: “Chưa… thật sự vẫn cảm thấy xa lạ.”
Anh gật nhẹ, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng. “Cảm giác xa lạ là bình thường. Ai cũng cần thời gian để thích nghi. Tôi sẽ không can thiệp, trừ khi cô cần.”
Cô gật đầu, cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa chạnh lòng. Cô hiểu rằng, Tần Hạo vẫn giữ khoảng cách, vẫn là bức tường lạnh lùng, nhưng đồng thời cũng tôn trọng không gian riêng của cô.
Buổi tối, Thư Vân đi dạo quanh căn hộ, nhìn từng chi tiết: ánh sáng, nội thất, cách bố trí. Tất cả đều hoàn hảo, nhưng lại khiến cô cảm giác một mình giữa một thế giới xa lạ.
Cô ngồi trên sofa, mở laptop để xem email công việc, nhưng tâm trí vẫn lang thang. Hình ảnh Tần Hạo xuất hiện trong suy nghĩ: dáng người cao, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói đều đặn. “Anh ấy… sẽ nghĩ gì về mình? Liệu anh ấy có coi mình như người bạn đồng hành, hay chỉ là đồng nghiệp?”
Một phần trong cô cảm giác lo lắng, một phần lại tò mò. Khoảng cách giữa hai người càng rõ ràng, nhưng chính điều đó lại khiến trái tim cô nhạy cảm hơn.
Đêm xuống, căn hộ trở nên tĩnh lặng. Thư Vân ngồi trên ban công, nhìn ra thành phố lung linh ánh đèn. Không gian rộng lớn, nhưng cảm giác cô đơn càng rõ rệt.
Một tiếng động nhỏ vang lên từ phía phòng bếp. Cô quay lại, thấy Tần Hạo đứng đó, cầm một cốc nước.
“Cô vẫn chưa ngủ à?” Anh hỏi, giọng điềm tĩnh.
“Chỉ… ngồi một chút.” Cô đáp, hơi bối rối.
Anh bước lại gần, đặt cốc nước trên bàn: “Uống đi. Cô cần giữ sức khỏe.”
Cô nhìn anh, vừa ngạc nhiên vừa bối rối. Hành động nhỏ nhưng ấm áp, khác hẳn vẻ lạnh lùng ngày thường. Cô khẽ gật đầu, nhận cốc nước.
Sau đó, cả hai trở về phòng riêng, không nói thêm lời nào. Căn hộ trở lại im lặng, nhưng trong lòng mỗi người, một thứ gì đó đang len lỏi: Thư Vân cảm giác được sự quan tâm nhỏ nhoi, còn Tần Hạo cảm nhận được sự nhạy cảm và cẩn trọng của cô.
Họ vẫn giữ khoảng cách, vẫn là hai con người xa lạ sống cùng nhau, nhưng mỗi cử chỉ, mỗi ánh mắt đều tạo ra một sợi dây vô hình, kết nối hai tâm hồn tưởng như lạnh lùng và cô đơn.
Trước khi đi ngủ, Thư Vân nhìn lên trần nhà, tự nhủ: “Một ngôi nhà sang trọng, nhưng sao vẫn thấy cô đơn đến thế… Một năm này sẽ thật dài. Nhưng… biết đâu, khoảng cách này sẽ từng bước thay đổi.”
Ở phòng bên kia, Tần Hạo đứng trước cửa sổ, ánh mắt nhìn ra thành phố. Anh tự nhủ: “Cô ấy… bướng bỉnh, nhạy cảm, nhưng biết đâu sẽ khiến một năm giả vờ này trở nên thú vị hơn.”
Một ngôi nhà xa lạ, một hợp đồng hôn nhân giả, nhưng những rung động đầu tiên – dù nhỏ bé – đã bắt đầu len lỏi trong tâm trí hai con người tưởng xa lạ.
Ngày đầu tiên trôi qua, và căn hộ rộng lớn vẫn giữ nguyên sự im lìm. Nhưng trong im lặng đó, khoảng cách vừa là thử thách, vừa là sợi dây kết nối, mở đầu cho những ngày tháng ngọt ngào, bỡ ngỡ và căng thẳng phía trước.