hôn nhân bắt đầu bằng lời nói dối

Chương 5: Chiến Tranh “Vệ Sinh”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, ánh nắng lọt qua rèm cửa, chiếu xuống sàn gỗ sáng bóng. Lạc Thư Vân đứng trước gương, chỉnh lại mái tóc, nhìn vào bản thân trong bộ vest công sở. Cô thở dài, chuẩn bị cho ngày làm việc đầu tiên đầy thử thách sau khi sống chung với Tần Hạo.

Nhưng không khí trong căn hộ vẫn nặng nề, như đang báo trước một “cuộc chiến” khác: cuộc chiến vệ sinh.

Vừa xuống bếp, cô nhận thấy chiếc bồn rửa còn dính vài vết mỡ từ hôm qua, và chiếc ly Tần Hạo dùng tối qua vẫn chưa rửa. Cô khẽ nhíu mày.

“Mình đã nhắc nhở rồi mà… sao cứ để bừa bộn thế này?” Cô tự nhủ, tay cầm chiếc khăn lau bếp.

Ngược lại, Tần Hạo bước vào, thấy cô lau dọn, ánh mắt thoáng hơi khó chịu: “Cô lại lau bếp sao? Tôi đã dọn hôm qua rồi.”

Cô quay lại, giọng hơi cao: “Dọn hôm qua không sạch! Ly cốc còn dính vết cà phê, bồn rửa vẫn còn dầu mỡ. Tôi không thể chịu được bừa bộn trong nhà.”

Anh nhướn mày, giọng đều đặn nhưng sắc lạnh: “Chỉ là một chút vết bẩn. Không đến mức phải bận tâm.”

Cô hậm hực, tay vẫn lau bồn: “Không đến mức sao? Đây là nhà chung, tôi không muốn sống trong môi trường lộn xộn.”

Khoảng cách giữa họ bỗng trở nên rõ ràng. Hai con người với tính cách trái ngược – cô cẩn thận, ngăn nắp; anh lạnh lùng, thản nhiên – bắt đầu xung đột vì chuyện nhỏ nhặt.

Cả buổi sáng, các va chạm tiếp tục:

Khi Thư Vân sắp xếp bàn làm việc, Tần Hạo đến “chỉnh” vài chi tiết, khiến cô bực bội: “Anh luôn muốn kiểm soát mọi thứ sao?”

Khi cô dọn phòng khách, anh đi qua, kéo một chiếc ghế về đúng vị trí cũ: “Tôi thấy vị trí này hợp lý hơn.”

Khi cô định treo vài bức tranh cá nhân, anh thốt lên: “Không cần. Nội thất đã đủ hoàn hảo.”

Mỗi lần như vậy, không khí vừa căng thẳng vừa… hài hước. Cả hai đều biết rằng họ đang tranh giành không gian riêng và quyền kiểm soát trong ngôi nhà chung.

Buổi trưa, khi Thư Vân chuẩn bị bữa ăn, Tần Hạo bước vào bếp, nhìn cô cẩn thận thái rau:

“Cô nấu ăn không theo trật tự khoa học.” Anh nói, giọng điềm tĩnh nhưng đầy quyền uy.

Cô dừng tay, quay lại, giọng khó chịu: “Anh không phải đầu bếp. Tôi nấu theo cách của tôi, không cần anh phán xét.”

Anh nhún vai, không nói gì thêm. Nhưng ánh mắt anh, lạnh lùng nhưng chăm chú, khiến cô vừa bực vừa thấy… lạ lùng.

Khoảng cách giữa hai người vẫn giữ nguyên, nhưng mỗi va chạm nhỏ đều tạo ra những rung động tinh tế – cô vừa thấy bực bội, vừa thấy hấp dẫn, còn anh thì vừa quan sát, vừa dần nhận ra sự khác biệt trong tính cách cô.

Chiều đến, Thư Vân quyết định giặt quần áo. Cô nhét máy giặt đầy đồ, nhưng vô tình chọn chế độ sai, khiến một chiếc áo sơ mi trắng bị phai màu một chút.

Tần Hạo xuất hiện đúng lúc, nhìn cô: “Cô giặt thế nào vậy? Áo sơ mi bị phai màu.”

Cô hốt hoảng, giọng run run: “Tôi… tôi không để ý.”

Anh bước lại, mở máy giặt, chỉnh chế độ đúng: “Lần sau hãy chú ý. Đây không phải là chuyện nhỏ.”

Cô đứng nép vào một góc, vừa ngượng vừa thấy… anh thật cẩn trọng đến mức khó tin. Trong lòng cô, vừa bực vừa thấy tò mò: “Một người đàn ông cẩn thận từng chi tiết… sao lại khiến mình vừa muốn tranh cãi vừa muốn gần anh ấy?”

Tối đến, sau khi cả hai đi làm về, họ bắt đầu dọn dẹp nhà cửa cùng nhau.

Cô lau bàn, anh sắp xếp ghế; cô quét sàn, anh kiểm tra rèm cửa. Mỗi lần họ chạm tay nhau khi cùng làm việc, tim cô bỗng nhiên đập nhanh. Anh vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng sự quan sát tỉ mỉ và cử chỉ chu đáo khiến cô cảm thấy ấm áp một cách kỳ lạ.

Trong lúc lau bếp, cô vô tình làm nước bắn ra sàn. Anh nhanh chóng nhấc khăn lên, lau giúp cô:

“Cẩn thận lần sau.”

Cô đỏ mặt, cúi đầu, giọng lắp bắp: “V… vâng…”

Không khí im lặng, nhưng lần này, cả hai đều cảm nhận một sự gần gũi không lời.

Sau khi dọn dẹp xong, Thư Vân đứng giữa phòng khách, nhìn căn hộ gọn gàng hơn. Cô thở dài, vừa mệt vừa hài lòng:

“Một cuộc chiến nhỏ… nhưng cũng là cách để hiểu nhau. Anh ấy… có vẻ quan tâm theo cách riêng. Nhưng sao vẫn lạnh lùng thế này?”

Tần Hạo đứng bên cửa sổ, ánh mắt nhìn ra thành phố, nhưng lờ mờ nhận ra một điều: cô gái này khác hẳn những người anh từng gặp – cứng cỏi, bướng bỉnh nhưng vẫn có nét dịu dàng khiến anh khó rời mắt.

Một ngày trôi qua, và chiến tranh vệ sinh kết thúc. Nhưng không phải vì hòa bình, mà vì cả hai đều nhận ra: khoảng cách vẫn còn, nhưng sự quan tâm và những va chạm tinh tế đang dần len lỏi, tạo ra một mối liên kết âm thầm nhưng mạnh mẽ.

Đêm đến, Thư Vân ngồi trên sofa, nhấp ngụm trà, nhìn Tần Hạo đang sắp xếp vài tờ hồ sơ trên bàn. Cô tự nhủ:

“Một năm sống cùng nhau… sẽ còn nhiều xung đột như thế này. Nhưng… cũng có những phút giây lạ thường, vừa bực vừa thích thú. Một cảm giác vừa căng thẳng vừa hài hước… và… khó quên.”

Tần Hạo đứng trước cửa sổ, ánh mắt nhìn ra thành phố lung linh. Anh tự nhủ:

“Cô ấy… bướng bỉnh, nhưng biết điều. Một năm hợp đồng tưởng chừng đơn giản, nhưng có lẽ sẽ là một trải nghiệm… đáng nhớ.”

Và từ những xung đột nhỏ nhặt, một câu chuyện về hai con người xa lạ dần dần tìm hiểu nhau, vừa bực bội, vừa tò mò, vừa nhen nhóm tình cảm – tất cả đều bắt đầu từ những va chạm hàng ngày trong ngôi nhà xa lạ này.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×