Ngày thứ sáu sống chung trôi qua trong nhịp điệu quen thuộc: sáng bận rộn với công việc, trưa ăn vội và chiều tối dọn dẹp căn hộ. Nhưng hôm nay, Lạc Thư Vân cảm nhận một điều lạ lùng: ngôi nhà không còn hoàn toàn lạnh lẽo nữa.
Cô thức dậy sớm hơn mọi khi, đứng trước bếp nhỏ, nhìn tách cà phê mà Tần Hạo đã chuẩn bị sẵn. Mùi thơm dịu nhẹ len vào mũi, khiến cô bất giác mỉm cười. Đây không chỉ là hành động “chuẩn mực của hợp đồng”, mà còn là một cử chỉ tinh tế, lặng lẽ, mang hơi ấm mà cô chưa từng nhận thấy trước đây.
“Anh ấy… quan tâm theo cách riêng của mình, nhưng sao lại khiến mình tò mò đến thế?” Thư Vân tự nhủ.
Hôm nay, cô quyết định khám phá anh một cách lặng lẽ, không phải qua những va chạm hay tranh cãi, mà bằng cách quan sát từng thói quen nhỏ.
Khi Tần Hạo chuẩn bị đi làm, cô để ý thấy anh dùng một chiếc ví da đã cũ nhưng gọn gàng, bên trong là vài tấm thẻ và giấy tờ gọn gàng đến mức khó tin. Anh không chỉ lạnh lùng, mà còn cẩn trọng, tỉ mỉ, điều mà Thư Vân ít thấy ở bất kỳ người đàn ông nào.
Cô ngồi trên ghế sofa, ghi chú trong lòng: “Một người đàn ông quyền lực như vậy, nhưng biết giữ những thói quen nhỏ nhặt… Thật ra, anh ấy cũng có những khía cạnh rất con người.”
Buổi trưa, khi Thư Vân chuẩn bị bữa trưa, Tần Hạo trở về sớm. Lúc cô xay sinh tố, máy bị kẹt. Chưa kịp xử lý, anh đã bước tới, không chỉ sửa máy một cách nhanh gọn, mà còn dạy cô vài mẹo nhỏ để tránh sự cố tương tự trong tương lai.
Cô vừa bực bội vừa ấn tượng. “Anh… thật ra không tệ như mình nghĩ.” Cô tự nhủ, đôi mắt ánh lên sự tò mò.
Tần Hạo nhìn cô cười nhạt, nhưng ánh mắt thoáng chút bất ngờ: “Cô ấy học hỏi nhanh và không cứng đầu đến mức tuyệt vọng. Có lẽ sẽ là một đồng hành thú vị.”
Chiều hôm đó, khi hai người cùng dọn dẹp căn hộ, Thư Vân tình cờ nhìn thấy một thẻ nhỏ trong ngăn kéo bàn làm việc của anh, ghi chú về các dự án và kế hoạch cá nhân. Điều đặc biệt là: Tần Hạo không chỉ tập trung vào công việc, mà còn ghi chú những sở thích, thói quen và những điều nhỏ nhặt của mọi người xung quanh.
Cô bất giác bật cười. “Một người lạnh lùng, quyền lực, nhưng cũng quan sát và tinh tế đến vậy… sao trước đây mình không nhận ra?”
Những chi tiết nhỏ dần khiến họ nhìn nhau bằng ánh mắt khác.
Thư Vân nhận ra, Tần Hạo đôi khi không hoàn toàn lạnh lùng, mà còn có khả năng lắng nghe và quan sát rất tinh tế.
Tần Hạo nhận ra, Thư Vân không chỉ cứng rắn mà còn nhạy cảm, biết quan sát và để ý đến những điều nhỏ nhặt mà người khác bỏ qua.
Khoảng cách giữa họ vẫn còn, nhưng sợi dây tò mò bắt đầu hình thành, khiến họ dần muốn hiểu đối phương nhiều hơn.
Một buổi tối, khi cả hai chuẩn bị đi ngủ, Thư Vân quyết định thử một trò chơi nhỏ:
Cô thận trọng bước đến bàn làm việc của Tần Hạo, nhìn những tờ giấy xếp gọn gàng, rồi giả vờ nghịch một vài vật nhỏ. Ngay lập tức, anh quay lại, ánh mắt sắc bén nhưng không giận:
“Cô đang làm gì?”
Cô cười nhỏ, hơi bối rối: “Chỉ… thử xem anh phản ứng thế nào thôi.”
Anh nhíu mày, nhưng chỉ thở dài, không hề la mắng. “Cẩn thận lần sau. Không phải tất cả đều có thể điều chỉnh dễ dàng như máy móc.”
Cô đỏ mặt, nhưng trong lòng cảm giác vừa bị trêu vừa thấy thích thú, nhận ra rằng anh cũng có những nguyên tắc riêng và sự nghiêm túc đến mức… đáng nể.
Ngày hôm sau, Thư Vân thức dậy sớm, thấy Tần Hạo đang tập thể dục trong phòng khách. Anh mặc bộ đồ thể thao gọn gàng, ánh mắt tập trung, từng động tác uyển chuyển và chính xác.
Cô ngồi trên ghế sofa, quan sát: “Anh ấy… không chỉ lạnh lùng, mà còn kỷ luật và chăm chỉ. Một con người đầy sức hút ẩn giấu sau vẻ bề ngoài lạnh lùng.”
Tần Hạo nhận thấy ánh mắt cô nhìn mình, nhíu mày, nhưng trong sâu thẳm, cảm thấy một sự tò mò và quan tâm nhẹ nhàng từ cô – điều mà anh chưa từng nghĩ sẽ cảm nhận được trong một mối quan hệ “giả vờ”.
Chiều hôm đó, khi họ cùng nấu ăn, Thư Vân phát hiện ra một điều thú vị: Tần Hạo rất giỏi nêm nếm gia vị, cách anh bày trí món ăn tinh tế, cân bằng mùi vị.
Cô vừa bất ngờ vừa thích thú: “Anh… thật sự nấu ăn ngon hơn mình tưởng.”
Anh gật nhẹ, giọng bình tĩnh: “Cô muốn học không?”
Cô cười, cảm giác vừa bực vừa vui: “Một người đàn ông lạnh lùng, quyền lực, nhưng biết nấu ăn và quan tâm đến khẩu vị người khác… Thật sự khác biệt.”
Đêm đến, cả hai ngồi trên ban công, nhìn ra thành phố lung linh ánh đèn. Khoảng cách vẫn còn, nhưng cảm giác đã khác: không còn hoàn toàn xa lạ, mà bắt đầu có sự tò mò, quan sát và chấp nhận nhau.
Thư Vân tự nhủ: “Anh ấy có những khía cạnh mà mình chưa từng nghĩ tới… và mình… cũng đang dần hiểu anh ấy.”
Tần Hạo đứng bên cạnh, ánh mắt nhìn cô thoáng chút lạ lùng: “Cô ấy bướng bỉnh, nhưng nhạy cảm và tinh tế. Một năm hợp đồng tưởng chừng đơn giản, nhưng có lẽ sẽ thú vị hơn mình nghĩ.”
Những khám phá nhỏ, những chi tiết bất ngờ và tinh tế khiến mối quan hệ giữa họ dần thay đổi. Họ bắt đầu nhận ra: một người đàn ông quyền lực, lạnh lùng có thể ẩn chứa sự quan tâm tinh tế, và một cô gái cứng cỏi, bướng bỉnh lại có thể nhạy cảm, tinh tế đến mức khiến đối phương bất ngờ.
Khoảng cách vẫn còn, nhưng tò mò và sự hấp dẫn bắt đầu nảy nở – khởi đầu cho những rung động thật sự, những va chạm vừa hài hước vừa ngọt ngào, và cả những mâu thuẫn nội tâm mà cả hai đều chưa từng trải qua.
Ngày thứ sáu kết thúc, căn hộ trở lại im lặng. Nhưng trong khoảng lặng ấy, một thứ gì đó đang âm thầm len lỏi giữa hai con người tưởng xa lạ – vừa bướng bỉnh, vừa tinh tế – và bắt đầu thay đổi trái tim họ.
Ngôi nhà xa lạ dần trở thành nơi không chỉ để sống, mà còn là nơi hai tâm hồn tìm thấy những khía cạnh bất ngờ, thú vị của nhau, mở ra những ngày tháng ngọt ngào, căng thẳng, và đầy thử thách phía trước.