Chiều thứ bảy, căn hộ của Lạc Thư Vân rộn rã tiếng điện thoại. Cô nhận được tin nhắn từ mẹ:
"Con à, tối nay cả nhà tụ tập, bố mẹ muốn gặp Tần Hạo. Nhớ xuất hiện cùng nhau."
Cô nhìn tin nhắn, tim đập mạnh. Bữa tiệc gia đình đầu tiên kể từ khi ký hợp đồng hôn nhân giả – sẽ là một thử thách không nhỏ.
“Phải làm sao để không lộ sơ hở?” Thư Vân tự nhủ.
Khi chuẩn bị đi, Tần Hạo bước vào phòng, mặc bộ suit đen hoàn hảo. Ánh mắt anh nhìn cô thoáng chút khó hiểu:
“Đêm nay sẽ không dễ dàng. Cô cần tuân thủ hợp đồng và xuất hiện như vợ tôi.”
Cô nhíu mày, giọng run run: “T… tôi biết. Nhưng… bố mẹ tôi sẽ nghi ngờ sao?”
Anh nhún vai, giọng điềm tĩnh: “Chỉ cần giữ hình tượng. Tôi sẽ xử lý những người khác.”
Thư Vân thở dài, vừa lo lắng vừa hồi hộp. Cô biết rằng, đây là lần đầu tiên họ xuất hiện trước người thân, và mỗi hành động nhỏ đều có thể bị soi xét.
Khi đến nhà Thư Vân, không khí đã rộn rã. Bố mẹ cô và các anh chị em đang chuẩn bị bữa tối, tiếng cười nói vang lên khắp phòng. Ngay khi nhìn thấy Tần Hạo bước vào, tất cả đều dừng lại, ánh mắt chăm chú.
“Mọi người… đây là anh Tần Hạo, bạn trai của Thư Vân.” Cô giới thiệu, cố gắng duy trì nụ cười tự nhiên.
Ánh mắt các thành viên trong gia đình liếc nhau, vẻ tò mò và nghi ngờ hiện rõ. Bố cô nhướng mày: “Ồ… anh là CEO Tần Hạo? Rất hân hạnh được gặp anh.”
Tần Hạo gật đầu, giọng điềm tĩnh: “Tôi cũng rất vui được gặp mọi người.”
Buổi tiệc bắt đầu, và ngay lập tức, căng thẳng giữa hợp đồng và cảm xúc thật xuất hiện.
Mẹ cô liên tục quan sát ánh mắt và cử chỉ của hai người, thỉnh thoảng nháy mắt như muốn dò hỏi.
Anh trai cô bâng quơ hỏi: “Hai người quen nhau bao lâu rồi mà chưa hôn hay nắm tay?”
Cô đỏ mặt, vội vàng gạt tay: “Chúng tôi… đang trong giai đoạn tìm hiểu.”
Tần Hạo nhướng mày, ánh mắt lướt qua cô một cách kín đáo, như muốn nhắc: giữ hình tượng chuyên nghiệp.
Trong bữa tiệc, những khoảnh khắc “va chạm giả vờ” liên tục xảy ra:
Khi rót rượu, tay anh vô tình chạm vào tay cô. Tim Thư Vân đập nhanh, nhưng cô vẫn cố gắng bình tĩnh.
Khi đứng gần nhau để chụp ảnh gia đình, ánh mắt mọi người liên tục dò xét. Thư Vân cảm giác một áp lực vừa hài hước vừa căng thẳng.
Cô tự nhủ: “Mình phải chuyên nghiệp… nhưng sao trái tim cứ đập loạn lên?”
Sau món chính, bố cô khẽ nghiêm giọng: “Hai người có định… tìm hiểu nghiêm túc không?”
Cô vội vàng nở nụ cười gượng gạo: “Dạ, thưa bố, chúng tôi đang… từ từ tìm hiểu.”
Tần Hạo đứng bên cạnh, giữ vẻ lạnh lùng nhưng khẽ nghiêng đầu, ánh mắt nhìn cô. Một phần trong lòng Thư Vân vừa lo lắng, vừa cảm thấy bị thu hút bởi ánh mắt tập trung và quyền lực ấy.
Anh trai cô khẽ cười, nháy mắt: “Thật ra tôi thấy hai người hợp nhau mà… nhưng sao cứ lảng tránh thế này?”
Cô đỏ mặt, quay mặt đi, còn Tần Hạo vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, giọng đều đặn: “Chúng tôi chưa cần phải thể hiện quá nhiều. Cảm ơn sự quan tâm của anh.”
Một tình huống bất ngờ xảy ra khi cô em gái nhỏ của Thư Vân tò mò kéo tay cô ra ngoài:
“Chị Thư Vân, anh Tần Hạo thật sự là bạn trai chị hả? Sao hai người lại không ôm hay nắm tay?”
Thư Vân bối rối, lúng túng, muốn trốn đi nhưng Tần Hạo nhanh chóng bước tới, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô: “Chúng tôi chỉ mới quen nhau, chưa cần vội vàng.”
Cô đỏ mặt, nhưng ánh mắt anh dịu dàng khiến cô cảm thấy một cảm giác an toàn kỳ lạ.
Buổi tối tiếp tục với những câu hỏi tinh nghịch từ các thành viên gia đình:
“Hai người có định đi du lịch cùng nhau không?”
“Ai nấu ăn ngon hơn?”
“Ai sẽ dọn dẹp nhà cửa?”
Mỗi câu hỏi đều khiến Thư Vân vừa muốn cười vừa căng thẳng. Cô cố gắng trả lời khéo léo, trong khi Tần Hạo vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, đôi khi trả lời ngắn gọn nhưng chính xác, khiến mọi người vừa tò mò vừa tôn trọng.
Khoảnh khắc nào cũng khiến cô nhận ra rằng: hôn nhân giả không chỉ là hợp đồng, mà còn là một thử thách tinh tế trước mắt người ngoài.
Cuối buổi tiệc, khi mọi người đứng lên chụp ảnh kỷ niệm, ánh mắt mọi người liên tục dò xét cặp đôi. Thư Vân khẽ nắm tay anh, cố tạo cảm giác tự nhiên. Tần Hạo nhìn cô, gật nhẹ, như một lời nhắc: giữ hình tượng, nhưng cũng không cần gượng gạo quá mức.
Trong khoảnh khắc đó, Thư Vân cảm thấy trái tim mình rung lên: một sự kết hợp giả vờ nhưng lại tạo ra những rung động thật.
Khi ra về, cô thở phào nhẹ nhõm. Bữa tiệc kết thúc, nhưng trong lòng cô vẫn còn những cảm giác vừa hài hước, vừa căng thẳng, vừa tò mò.
Tần Hạo bước ra xe, mở cửa cho cô, ánh mắt anh thoáng dịu dàng: “Cô đã làm tốt.”
Cô nhìn anh, vừa ngạc nhiên vừa cảm động: “Cảm ơn… anh cũng rất chuyên nghiệp.”
Một nụ cười khẽ thoáng qua, nhưng cả hai đều hiểu: bữa tiệc gia đình không chỉ là một thử thách, mà còn là cơ hội để hiểu nhau, để cảm nhận sự gần gũi và những rung động nhen nhóm từ trái tim.
Trên đường về, Thư Vân tự nhủ:
“Hôn nhân giả… nhưng sao mọi thứ lại khiến trái tim mình loạn nhịp như vậy? Một bữa tiệc tưởng đơn giản, nhưng lại khiến mình vừa bối rối, vừa tò mò về anh ấy… và cảm giác đó thật khó tả.”
Tần Hạo, ngồi bên cạnh, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa kính, tự nhủ:
“Cô ấy bướng bỉnh, nhạy cảm… nhưng lại có cách khiến một hợp đồng giả dần trở nên thú vị. Một năm tưởng dài, nhưng có lẽ sẽ không hề nhàm chán.”
Ngôi nhà xa lạ, bữa tiệc gia đình, những ánh mắt tò mò và cử chỉ tinh tế – tất cả tạo nên một bước ngoặt trong mối quan hệ giữa hai con người tưởng xa lạ, nhưng giờ đây đã bắt đầu nhận ra sự gần gũi và rung động thật sự.