hôn nhân hợp đồng của tổng tài cố chấp

Chương 1: Đám cưới không váy cưới


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm ấy, trời đổ mưa nhẹ.

Từng hạt mưa rơi xuống tấm kính dày trước sảnh khách sạn quốc tế Dịch Vân, tạo nên âm thanh lộp bộp nhịp nhàng mà lạnh lẽo. Trong hội trường xa hoa, ánh đèn pha lê rực rỡ, những dải lụa trắng được treo khắp nơi, nhưng khắp không gian lại vắng đi thứ duy nhất đáng có trong một đám cưới — niềm vui.

Không có tiếng cười, không có tiếng chúc phúc.

Chỉ có tiếng bước chân đều đặn của những người mặc vest đen, sắp xếp chỗ ngồi theo danh sách được in sẵn.

Trên sân khấu, Cố Dư Trạch đứng thẳng lưng, dáng người cao lớn phủ dưới ánh sáng trắng mờ. Bộ vest đen ôm trọn đường nét cứng cỏi của anh, đôi mắt lạnh, sống mũi cao, môi mím chặt đến vô cảm. Người ta nói anh là “vị tổng tài trẻ tuổi nhất Cố thị”, trí tuệ hơn người, tàn nhẫn trong thương trường — và bây giờ, ngay cả trong đám cưới của chính mình, anh vẫn mang khí thế khiến người ta không dám lại gần.

“Cô dâu đến rồi.”

Một giọng nữ thấp khẽ vang lên, phá vỡ bầu không khí im lặng.

Tất cả ánh nhìn dồn về phía cửa.

Lâm Tư Nhiên bước vào — không váy cưới, không khăn trùm đầu, chỉ mặc một chiếc đầm trắng đơn giản tới mức gần như lạnh nhạt. Mái tóc cô xõa nhẹ, gương mặt thanh thoát, đôi môi nhợt nhạt. Ánh đèn phản chiếu lên làn da cô, khiến cả người cô như mảnh mai đến mức dễ vỡ.

Cô không có cha mẹ đi kèm. Không có bạn bè đứng bên.

Cô đi một mình, từng bước chậm rãi trên thảm đỏ, lặng lẽ như đang bước vào một cuộc đời hoàn toàn khác.

Ở hàng ghế khách, vài người khẽ xì xào.

“Cô ta là ai thế? Tôi chưa từng nghe Cố tổng có vị hôn thê.”

“Nghe nói là con gái Lâm gia – công ty sắp phá sản.”

“À, hóa ra là một cuộc hôn nhân giao dịch.”

“Không váy cưới, không nhẫn đính hôn, còn gì thảm hơn thế này.”

Những lời thì thầm không nhỏ, đủ để cô nghe thấy.

Nhưng Lâm Tư Nhiên chỉ mím môi, không biểu cảm.

Cô đã quá quen với ánh mắt khinh thường.

Từ ngày cha bị bệnh, mẹ rời nhà, công ty rơi vào tay người khác — cô đã học cách đứng vững giữa miệng đời.

Hôn lễ diễn ra như một nghi thức lạnh lùng. Không có người chủ trì, không có lễ nghi hoa mỹ. Tất cả chỉ là hai chữ ký trên tờ giấy kết hôn, chứng kiến bởi luật sư hai bên.

Khi người đàn ông bên cạnh đưa cây bút cho cô, giọng nói anh trầm thấp, lạnh như băng:

“Lâm tiểu thư, ký tên đi.”

Cô ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt đen sâu của anh.

Một giây ngắn ngủi, cô nhận ra trong ánh mắt ấy không hoàn toàn là hờ hững — mà có gì đó như một lớp sương mù dày, giấu đi điều anh không muốn ai biết.

“Cố tổng,” cô nói nhỏ, giọng khàn khàn, “anh có thể không cần gọi tôi là Lâm tiểu thư. Dù sao, chúng ta cũng sắp là vợ chồng rồi.”

Anh thoáng dừng lại. Rồi môi nhếch lên, nhẹ đến mức gần như không phải cười.

“Vợ chồng?” — anh nhắc lại hai chữ ấy, giọng điệu mang theo ý cười lạnh. “Cô đang hiểu nhầm rồi, Lâm Tư Nhiên. Đây chỉ là một bản hợp đồng.”

Cô khẽ gật đầu.

“Phải, là hợp đồng. Tôi nhớ rõ điều khoản: ba tháng. Sau ba tháng, tôi sẽ rời đi, và anh được tự do.”

Cố Dư Trạch không đáp. Anh chỉ cầm bút, ký một nét mạnh mẽ, rồi quay người đưa lại cho cô.

Mưa ngoài trời rơi nặng hạt hơn. Từng tiếng đập vào cửa kính như nhịp tim nghẹn lại trong lồng ngực.

Khi mọi người rời đi, chỉ còn lại hai người họ trong căn phòng trống.

Không tiếng nói, không ánh cười.

Cố Dư Trạch cởi áo vest, đặt xuống ghế, tháo khuy tay áo sơ mi, từng động tác chuẩn xác và dứt khoát. Anh quay sang cô, ánh mắt không còn lạnh như trước, chỉ là bình thản.

“Tôi sẽ cho người sắp xếp phòng ở cho cô tại căn hộ tổng thống ở tầng 30. Mọi việc sinh hoạt, thư ký của tôi sẽ hướng dẫn. Còn về truyền thông, tôi sẽ xử lý. Cô không cần lên tiếng.”

“Vâng.” – Cô khẽ đáp, giọng nhẹ như hơi thở.

“Và nhớ,” – anh nhìn cô, ánh mắt sâu như vực thẳm – “đừng bao giờ tự ý rời khỏi nhà. Trong mắt người ngoài, cô là ‘Cố phu nhân’. Tôi không cần cô thật sự làm vợ tôi, nhưng tôi cần cô giữ đúng vai diễn đó.”

Cô nhìn thẳng vào mắt anh, bình tĩnh nói:

“Tôi hiểu. Tôi chưa từng muốn xen vào cuộc đời anh. Tôi chỉ cần giữ được công ty của cha tôi, thế thôi.”

Không khí giữa họ lạnh như thép.

Khi bước ra khỏi sảnh, Lâm Tư Nhiên ngẩng đầu nhìn trời.

Mưa vẫn chưa dứt. Mùi nước mưa hòa vào mùi hoa nhài trong không khí, làm cô nhớ lại buổi sáng hôm qua — khi người đàn ông bên phía Cố thị đến nhà, đưa cho cô tập giấy hợp đồng dày cộp.

“Nếu cô đồng ý kết hôn với Cố tổng trong ba tháng, Cố thị sẽ đầu tư 20% cổ phần để cứu công ty Lâm Thị. Sau ba tháng, hai bên chấm dứt quan hệ.”

Cô đã im lặng suốt năm phút. Sau đó, chỉ hỏi một câu:

“Anh ta có yêu ai chưa?”

Người đàn ông đối diện thoáng ngạc nhiên, rồi cười lạnh:

“Cố tổng không yêu ai. Anh ta không có thời gian để yêu.”

Và thế là cô ký.

Không cần suy nghĩ thêm, không cần đắn đo.

Bởi cô biết — khi người cha đang nằm trên giường bệnh, công ty bị cướp gần hết, cô chẳng còn đường nào khác.

Buổi tối hôm ấy, cô chuyển đến căn hộ tổng thống tầng 30 như lời anh nói.

Không gian rộng lớn, xa hoa, nhưng lạnh lẽo đến khó thở. Mọi thứ đều ngăn nắp, sạch sẽ đến vô hồn, giống hệt chủ nhân của nó.

Lúc cô đang thu dọn quần áo, điện thoại vang lên. Là người bạn duy nhất của cô, An Hinh.

“Tư Nhiên, cậu thật sự kết hôn với Cố Dư Trạch à? Tớ vừa thấy tin tức trên mạng! Trời ơi, đám cưới gì mà chẳng có hình ảnh, chẳng có váy cưới, chỉ có một bức ảnh chụp mờ mờ – cậu đứng bên anh ta như người xa lạ.”

Cô khẽ cười, không buồn giải thích.

“Ừ, là thật.”

“Nhưng cậu... cậu có biết anh ta là ai không? Là Cố Dư Trạch! Người từng khiến hàng chục công ty sụp đổ chỉ vì một quyết định trong cuộc họp cổ đông! Người ta nói anh ta không có trái tim đâu.”

“Không sao.” – cô đáp, giọng nhẹ đến mức khiến người ta đau lòng. – “Tớ cũng đâu cần trái tim anh ta.”

Bên kia đầu dây im lặng rất lâu.

Đêm xuống.

Cô tắt đèn, ngồi bên cửa sổ nhìn mưa rơi. Cả thành phố chìm trong màn sương, những ánh đèn xe phía xa mờ ảo như hàng ngàn ký ức chập chờn.

Cửa phòng bật mở.

Tiếng bước chân nặng nề vang lên phía sau.

Cố Dư Trạch đứng đó, ánh đèn từ hành lang hắt lên nửa khuôn mặt anh, lạnh lẽo như tạc từ đá.

Anh cầm trên tay một tờ giấy nhỏ.

“Cái này là điều khoản bổ sung,” – anh đặt tờ giấy lên bàn. – “Nếu trong ba tháng này cô vi phạm bất kỳ điều gì gây ảnh hưởng đến hình tượng của tôi, hợp đồng sẽ bị hủy ngay lập tức. Lâm Thị cũng sẽ không nhận được khoản đầu tư nào.”

Cô nhìn tờ giấy, ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh như mặt hồ:

“Anh sợ tôi làm ồn ào sao?”

“Không.” – anh nói, giọng khẽ trầm. – “Tôi sợ cô sẽ yêu tôi.”

Không khí ngừng lại.

Trong khoảnh khắc ấy, cả thế giới như im bặt.

Cô bật cười, khẽ nhưng sâu.

“Nếu có ngày đó, Cố tổng có thể yên tâm. Tôi không đủ tư cách để yêu anh.”

Cố Dư Trạch không nói thêm. Anh quay người rời đi, để lại hương gỗ lạnh thoảng trong không gian.

Cửa khép lại.

Lâm Tư Nhiên ngồi lặng, ánh mắt vô hồn nhìn mưa ngoài cửa.

Cô tự hỏi — liệu sau ba tháng, cô còn giữ nổi trái tim mình như lúc này không?

Bên ngoài, mưa vẫn rơi.

Trong căn phòng tầng ba mươi, hai con người xa lạ ký tên vào cùng một số phận, bắt đầu một cuộc hôn nhân chỉ có hợp đồng — không tình yêu, không hứa hẹn.

Nhưng đâu đó trong đêm, giữa tiếng mưa rơi, có một ánh nhìn sâu thẳm từ phía cửa sổ đối diện, lặng lẽ dõi theo dáng người cô độc ấy…


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×