Buổi sáng đầu tiên sau lễ cưới, thành phố vẫn còn ẩm ướt vì cơn mưa đêm qua. Ánh nắng yếu ớt rọi qua rèm cửa, rải xuống nền gạch trắng những vệt sáng mỏng manh.
Lâm Tư Nhiên mở mắt trong căn phòng xa lạ. Mùi hương gỗ lạnh vương trong không khí, quen thuộc mà khiến người ta thấy xa cách. Căn phòng quá lớn, giường quá rộng — đến mức dù cô nằm yên, vẫn thấy mình lạc lõng giữa khoảng trống vô hình.
Chiếc điện thoại đặt bên cạnh bàn đầu giường sáng lên. Một tin nhắn từ số lạ.
[8:00 sáng, phòng ăn tầng dưới.]
— Cố Dư Trạch.
Cô nhìn dòng chữ đơn giản ấy, không biết nên cười hay nên thở dài. Không một lời chào, không ký tên, chỉ vài chữ như mệnh lệnh.
Cô đứng dậy, thu xếp bản thân. Không son phấn, không váy cầu kỳ — chỉ là áo sơ mi trắng và quần dài màu be, đơn giản mà gọn gàng. Cô không biết tại sao lại muốn ăn mặc chỉnh tề như thế, có lẽ vì không muốn để anh thấy một Lâm Tư Nhiên yếu đuối.
Phòng ăn ở tầng dưới sáng rực. Ánh sáng phản chiếu trên mặt bàn gỗ dài, tĩnh lặng đến mức có thể nghe được tiếng thìa chạm vào tách sứ.
Cố Dư Trạch đã ngồi đó. Anh mặc áo sơ mi xám, tay áo xắn lên, lộ cổ tay rắn chắc. Không cà vạt, không vest — dáng vẻ giản dị hiếm thấy, nhưng vẫn mang theo khí chất không ai dám lại gần.
Trên bàn, bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn: bánh mì nướng, trứng, sữa, và cà phê đen.
Cô ngồi xuống, cố giữ khoảng cách vừa phải.
“Anh gọi tôi xuống?”
Anh không ngẩng đầu, chỉ nhấp một ngụm cà phê rồi nói:
“Có vài việc cần nói rõ trước khi bắt đầu ba tháng hợp đồng.”
Giọng nói anh trầm, lạnh, không nhanh không chậm — nhưng mỗi từ đều mang theo áp lực vô hình.
Anh đặt xuống bàn một tập hồ sơ mỏng. Giấy trắng tinh, viền đen gọn gàng. Cô liếc qua: hàng chữ đầu tiên ghi rõ — Phụ lục hợp đồng hôn nhân giả định.
“Thứ nhất,” anh nói, “Trong vòng ba tháng, cô sẽ ở tại đây, căn hộ tầng ba mươi, không được dọn đi khi chưa có sự cho phép của tôi.”
“Thứ hai, cô phải xuất hiện cùng tôi trong các sự kiện xã hội khi cần. Thái độ, lời nói, biểu cảm — tất cả phải thể hiện đúng vai trò một người vợ hợp pháp.”
“Thứ ba, tuyệt đối không can thiệp vào đời sống cá nhân của tôi. Dù nghe được hay thấy được điều gì, cô không có quyền hỏi.”
“Thứ tư…” — Anh ngừng lại, ánh mắt lướt qua cô — “không được phép yêu tôi.”
Lâm Tư Nhiên khẽ cười, nụ cười mờ nhạt như sương.
“Điều cuối cùng, anh nhắc lại tận hai lần rồi.”
Cố Dư Trạch thoáng sững người. Nhưng chỉ trong một giây, anh lấy lại vẻ lạnh nhạt.
“Vì đó là điều dễ sai nhất.”
Cô nhìn anh, ánh mắt trong veo, không mang chút khiêu khích, chỉ có sự tĩnh lặng đến đáng sợ.
“Anh yên tâm, tôi chưa từng có thói quen tự làm tổn thương mình.”
Anh im lặng, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, như đang đánh giá người đối diện.
Trong ánh sáng ban sáng, đôi mắt cô phản chiếu tia sáng mờ của cửa kính. Không yếu đuối như anh nghĩ, mà ẩn chứa một lớp kiên cường khiến người khác không nhìn thấu.
Bữa sáng diễn ra trong im lặng.
Tiếng dao nĩa, tiếng muỗng chạm ly, thi thoảng hòa với tiếng gió len qua cửa kính.
Cố Dư Trạch ăn rất chậm, dáng vẻ ung dung, như đang trong một buổi họp quan trọng. Anh không hỏi cô có ăn được hay không, cũng chẳng nhìn cô lấy một lần.
Chỉ đến khi cô đứng dậy, anh mới lạnh nhạt nói:
“Chiều nay, bốn giờ, có buổi tiệc của tập đoàn Cố thị. Cô chuẩn bị trang phục phù hợp. Tôi đã bảo trợ lý gửi lên vài bộ.”
Cô khẽ gật đầu, vừa quay đi thì nghe anh nói thêm:
“À, còn một việc.”
Cô dừng lại, quay đầu.
“Cố phu nhân, lần sau đừng mặc đồ rẻ tiền như vậy khi đi bên tôi. Tôi không quan tâm cô thích gì, nhưng ít nhất phải khiến người khác tin cô xứng đáng đứng cạnh tôi.”
Lâm Tư Nhiên mím môi.
Trong ánh sáng mờ, môi cô run lên nhẹ đến mức chính cô cũng không nhận ra.
“Vâng, tôi hiểu rồi.”
Cô đi khỏi, bước chân đều mà nặng trĩu.
Buổi chiều, stylist và trợ lý đến. Họ mang theo cả chục bộ váy dạ hội, giày cao gót, và hộp trang sức lấp lánh.
Khi họ chọn cho cô một chiếc váy xanh dương ôm sát, Lâm Tư Nhiên chỉ đứng im, để họ làm việc. Cô không phản đối, cũng không soi gương nhiều.
Một người trong nhóm thợ khẽ nói nhỏ:
“Cô Lâm, cô thật đẹp. Nếu không biết, tôi còn tưởng đây là hôn lễ thật lòng của hai người.”
Cô khẽ mỉm cười:
“Đừng tưởng nhầm. Thật hay giả, chỉ cần nhìn mắt là biết.”
Cô nhìn vào gương. Người trong gương có gương mặt thanh tú, làn da trắng, đôi mắt sâu và bình lặng như mặt hồ. Không một chút vui mừng, không một tia hy vọng.
Buổi tiệc tổ chức tại khách sạn Hoàng Lan, nơi quy tụ giới tài chính lớn.
Khi Cố Dư Trạch và Lâm Tư Nhiên bước vào, mọi ánh nhìn lập tức đổ dồn về phía họ.
Anh nắm tay cô, động tác chuẩn xác, như đang biểu diễn một vở kịch đã luyện sẵn.
Nụ cười trên môi anh vừa đủ lịch thiệp, ánh mắt lại xa xăm.
Cô nghe người xung quanh bàn tán:
“Cố tổng cưới thật à? Tôi tưởng đó chỉ là tin đồn.”
“Vợ anh ta đẹp thật đấy. Nhưng nghe nói là con gái của công ty sắp phá sản.”
“Không biết cô ta có giữ nổi anh ta quá ba tháng không.”
Những lời đó lướt qua tai, không một chút phản ứng.
Cô chỉ mỉm cười, nắm chặt tay anh hơn — nụ cười dịu dàng đến mức khiến người khác lầm tưởng họ thật sự hạnh phúc.
Giữa tiệc, có người phụ nữ tiến lại.
Gương mặt cô ta thanh tú, mặc váy đỏ, son môi đậm, ánh nhìn mơ hồ mang chút thân mật.
“Cố tổng.” – giọng cô ta ngọt ngào – “Lâu rồi mới gặp. Không ngờ anh lại kết hôn nhanh thế.”
Lâm Tư Nhiên đứng bên cạnh, nhìn họ trao đổi ánh mắt. Cô hiểu, người này hẳn từng có quan hệ gì đó với anh.
Cố Dư Trạch đáp gọn: “Công việc khiến tôi bận.”
Người phụ nữ mỉm cười, ánh nhìn lướt qua Lâm Tư Nhiên:
“Phu nhân của anh thật xinh. Không biết anh có từng khen ai như thế trước đây chưa?”
Anh liếc nhìn cô, đôi mắt tối lại.
Một giây trôi qua, anh nắm chặt tay Lâm Tư Nhiên, kéo cô lại gần, giọng trầm thấp:
“Anh chưa từng khen ai ngoài vợ anh.”
Không khí xung quanh thoáng sững lại.
Lâm Tư Nhiên cảm nhận rõ bàn tay anh ấm nóng, siết chặt như thể đang diễn quá tròn vai — hoặc là cố che đi điều gì đó khác.
Người phụ nữ kia khẽ cười, rồi rời đi.
Khi bóng cô ta khuất, Lâm Tư Nhiên rút tay ra, khẽ nói:
“Anh diễn giỏi thật.”
Cố Dư Trạch nhìn cô, ánh mắt tối lại.
“Cô nghĩ tôi đang diễn?”
“Không phải sao?” – cô đáp nhẹ – “Dù sao, tất cả chỉ là hợp đồng.”
Anh không nói thêm. Chỉ nhìn cô, ánh nhìn phức tạp đến mức cô không dám đối diện lâu.
Buổi tiệc kết thúc, họ lên xe trở về.
Đêm, thành phố rực sáng đèn, nhưng bên trong xe chỉ còn im lặng.
Lâm Tư Nhiên nhìn ra cửa sổ, thấy bóng mình phản chiếu trên kính — xa xăm, mờ nhạt.
Đột nhiên, giọng anh vang lên:
“Cô sợ người khác nói gì à?”
Cô quay đầu: “Anh hỏi vậy nghĩa là gì?”
“Ở tiệc vừa rồi. Tôi thấy cô cười cả buổi, ngay cả khi người ta nói cô là kẻ trèo cao.”
Cô khẽ cười: “Tôi quen rồi. Ở vị trí này, nếu không đủ mạnh, chỉ có thể cười.”
Cố Dư Trạch im lặng.
Một lúc sau, anh nói nhỏ, gần như lẩm bẩm:
“Không cần cười nếu không vui.”
Câu nói ấy làm cô ngẩn người.
Ánh đèn đường lướt qua gương mặt anh, chia ánh sáng thành từng mảnh đan xen.
Giọng nói ấy, lạnh lẽo nhưng lại ẩn chút dịu dàng, khiến lòng cô chao đảo giây lát.
Nhưng chỉ một giây thôi.
Cô quay đi, giọng bình thản:
“Anh quên rồi sao? Tôi chỉ là người trong hợp đồng.”
Xe dừng lại trước tòa nhà. Cô bước xuống, gió đêm thổi tung vạt váy.
Cố Dư Trạch nhìn theo, ánh mắt tối dần.
Khi về đến căn hộ, cô mở cửa, thấy trên bàn đã có một tệp tài liệu.
Bên trên là chữ viết tay gọn gàng của anh:
“Các điều khoản mới đã được xác nhận. Nếu cô cảm thấy khó chịu, có thể dừng bất cứ lúc nào — nhưng đồng nghĩa với việc Lâm Thị mất khoản đầu tư.”
Lâm Tư Nhiên khẽ nhắm mắt.
Cô hiểu, đây không chỉ là cuộc giao dịch giữa tiền và quyền.
Mà là ván cờ giữa hai con người đều không muốn để ai nhìn thấy điểm yếu.
Cô đặt bút ký, mực đen thấm trên giấy, từng nét chữ run nhẹ.
Ba tháng.
Chỉ ba tháng thôi.
Cô tự nhủ — sau đó, cô sẽ rời đi, không nợ nần, không ràng buộc.
Nhưng trong sâu thẳm, có gì đó mơ hồ đang len lỏi, như một cơn gió nhẹ chạm vào tim, khiến cô bất an.