hôn nhân hợp đồng của tổng tài cố chấp

Chương 16: Cơn mưa ký ức


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Biển tháng sáu u ám, trời nặng nề như sắp đổ cơn mưa.

Trên hiên nhà nhỏ nơi rìa vách đá, Tư Nhiên ngồi co ro, mắt dõi về phía chân trời. Cô vẫn chưa quen với ánh nhìn của Cố Dư Trạch sau khi “tỉnh lại”. Đôi mắt ấy không còn lạnh lùng như trước, nhưng ẩn sâu bên trong là thứ gì đó khó gọi tên — vừa xa lạ, vừa quen thuộc đến nhói lòng.

Anh đang ở trong phòng làm việc, sửa lại chiếc đồng hồ bỏ túi đã gỉ sét. Từng cử động của anh cẩn trọng, tỉ mỉ đến mức khiến người ta ngỡ anh sợ chạm sai sẽ khiến thời gian vỡ vụn.

“Tư Nhiên,” anh gọi, giọng trầm ấm, “em có từng đến thành phố Thiên Dực chưa?”

Cô khẽ giật mình, lắc đầu: “Chưa. Sao anh hỏi vậy?”

“Không biết nữa.” Anh ngừng tay, nhìn ra cửa sổ. “Mấy hôm nay, anh mơ thấy nơi đó. Một tòa nhà có tháp kính cao, ánh sáng chiếu xuyên qua biển mây. Trong giấc mơ, có người đứng dưới tòa tháp, gọi tên anh…”

“Là Uyển Dao sao?”

Anh lắc đầu. “Không. Là em.”

Không khí lặng đi. Ngoài trời, tiếng sấm vọng xa xăm.

Cô cười gượng: “Có lẽ do anh nhớ em nhiều quá thôi.”

“Không.” – Anh nhìn cô rất lâu, ánh mắt như muốn xuyên qua cả da thịt – “Anh chắc chắn đã gặp em trước đây. Rất lâu rồi.”

Cô không đáp, chỉ nắm chặt gấu váy. Bên trong, con chip nhỏ cô giấu trong túi áo khẽ rung nhẹ, phát ra ánh sáng yếu ớt, như đang đồng bộ với tần số não anh.

Đêm ấy, mưa đến thật sự. Giông lớn. Sấm sét xé toạc bầu trời.

Dư Trạch giật mình tỉnh dậy giữa đêm, mồ hôi túa ra trên trán. Hơi thở anh dồn dập, mắt anh long lanh như phủ sương.

Anh vừa mơ. Lần này, không chỉ là hình ảnh.

Anh thấy chính mình – trong bộ quân phục đen, đứng giữa quảng trường trắng xóa. Trước mặt anh là cô – cũng khuôn mặt này, ánh mắt này, nhưng khoác áo trắng dài, mái tóc bay trong gió.

Cô nở nụ cười dịu dàng, nói:

“Cố Dư Trạch, nếu có kiếp sau, đừng nhớ em.”

Rồi ánh sáng nuốt chửng tất cả.

Anh bật dậy, thở dốc. Trong đầu, giọng nói của Uyển Dao vang lên thoảng qua như làn gió:

“Anh đã chạm vào ký ức cấm rồi…”

Tư Nhiên chạy đến, hoảng hốt: “Anh sao vậy?”

Anh nắm tay cô, giọng khàn đi: “Em nói đi, chúng ta… trước đây có từng gặp nhau không?”

Cô khựng lại, rồi cúi đầu: “Không. Em… chỉ gặp anh ở trạm cứu hộ thôi.”

“Em nói dối.” – Anh giữ chặt tay cô hơn – “Trong mơ anh thấy em. Cả cách em nhìn anh, cách em nói, mọi thứ đều giống như… như anh từng yêu em rồi.”

Tư Nhiên im lặng rất lâu. Cuối cùng, cô khẽ nói: “Có lẽ đó là ký ức giả.”

“Không, Tư Nhiên.” – Anh thì thầm – “Ký ức giả sẽ không khiến tim anh đau như thế này.”

Ngoài kia, sấm rền. Cơn mưa như trút, vỗ ầm ào lên mái tôn cũ.

Cô rút tay ra, bước ra hiên, ngước nhìn màn mưa trắng xóa.

Trong gió, cô nghe tiếng nói của Uyển Dao vang lên mơ hồ:

“Khi ký ức cấm mở ra, cả hai sẽ nhớ. Và khi nhớ, tình yêu sẽ trở thành bi kịch.”

Cô nhắm mắt. Bên trong ngực, con chip nhỏ rung lên lần nữa. Một tia sáng nhỏ thoát ra từ cổ áo, hòa vào không khí. Cô không biết Dư Trạch đã đứng phía sau, thấy hết.

“Thứ đó là gì?” – Anh hỏi, giọng khàn, khẽ run.

“Không có gì cả.” – Cô che ngực – “Chỉ là thiết bị đo nhịp tim thôi.”

“Đừng nói dối anh nữa, Tư Nhiên.”

Giọng anh thấp, nghẹn. Ánh mắt anh lúc này không còn là Dư Trạch của hiện tại, mà là một người khác – sâu thẳm, kiên định, và lạnh lẽo. Anh tiến lại gần, đưa tay lên chạm vào nơi ánh sáng phát ra.

Khi ngón tay anh chạm vào, toàn thân cô run rẩy. Một luồng điện chạy qua.

Bất chợt, hình ảnh tràn vào đầu anh như cơn bão dữ:

— Anh đứng giữa một căn phòng sáng lóa.

— Cô gái ấy nằm trong ống thủy tinh, hơi thở yếu ớt.

— Uyển Dao đứng bên cạnh, nói: “Nếu anh muốn cô ấy sống, phải sao chép ký ức của em vào. Cô ấy không thể trở lại nếu không có phần ký ức tương thích.”

— Anh gào lên: “Cô ấy là người! Cô ấy không thể trở thành vật chứa dữ liệu!”

Uyển Dao chỉ lạnh nhạt: “Vậy để cô ấy chết đi sao?”

Rồi ánh sáng chói lòa.

Anh ngã quỵ. Mồ hôi lạnh túa ra.

Tư Nhiên ôm lấy anh, hoảng hốt: “Anh làm sao vậy?”

Anh nắm tay cô, giọng run rẩy: “Em… không phải Tư Nhiên. Tên thật của em là An Thấm.”

Cô chết lặng.

Anh nhìn thẳng vào mắt cô. “Anh nhớ hết rồi. Em là An Thấm – người anh từng yêu trước khi dự án khởi động. Uyển Dao đã sao chép ký ức của em, dùng nó tạo ra bản thể nhân tạo để cứu anh khỏi tự hủy.”

Cô lùi lại, nước mắt rơi: “Không thể nào… em là người thật…”

“Không. Em là kết quả của tình yêu bị nhân bản.”

Sấm sét rạch ngang trời. Tia sáng trắng xóa cả gian phòng.

Tư Nhiên ngã gục, hai tay ôm đầu, trong đầu vang lên hàng nghìn âm thanh đứt gãy.

[Error: Memory Conflict Detected]

[User An Thấm – Conflict With User Uyển Dao]

[System Reboot Required]

Cô hét lên, rồi ngất lịm.

Dư Trạch bế cô lên giường, đặt nhẹ xuống. Anh run rẩy mở máy tính, cố truy cập vào hệ thống cũ – thứ mà anh từng bị cấm động vào. Màn hình hiện ra hàng loạt mã code phức tạp, nhấp nháy:

[AnTham_BrainLink – Status: Fragmented]

[UyểnDao_MemoryLink – Deleted]

[CrossLink Detected: Restore? Y/N]

Anh do dự. Nếu chọn Y, cô sẽ thức dậy, nhưng có thể mất đi hoàn toàn nhân dạng hiện tại.

Nếu chọn N, cô sẽ mãi mãi không tỉnh.

Tiếng mưa rơi dồn dập như giục giã. Anh cắn răng, nhấn Y.

Căn phòng bừng sáng. Tia điện xanh lam quấn quanh thân thể cô. Dữ liệu đổ về như thác. Cô bật dậy, thở hổn hển, đôi mắt đổi màu – một nửa nâu, một nửa bạc.

“Dư Trạch…” – Cô gọi, giọng vừa như Tư Nhiên, vừa như ai khác – “Em nhớ anh rồi.”

Anh bước lại gần, run run chạm vào mặt cô. “Em là ai?”

“Em không biết.” – Cô cười, nước mắt lăn dài – “Có lẽ là cả hai.”

Mưa vẫn rơi. Ánh đèn trong phòng phản chiếu lên đôi mắt cô, lấp lánh giữa thật và ảo.

“Em có biết không,” anh nói khẽ, “khi anh nghĩ mình đã mất em, anh thà tin em là ảo ảnh còn hơn là chấp nhận thế giới này không có em.”

Cô dựa vào vai anh, thì thầm: “Dù em là ai, em vẫn yêu anh.”

Anh cười, ôm chặt lấy cô. “Vậy thì mặc kệ tất cả.”

Họ hôn nhau giữa cơn mưa ầm ào ngoài hiên, giữa ánh sáng đứt đoạn của sét, giữa hai ký ức chồng chéo mà không ai phân biệt được đâu là thật, đâu là dối.

Trong góc phòng, màn hình máy tính vẫn mở, một dòng chữ nhỏ hiện lên lặng lẽ:

[Warning: Memory Fusion – 73% Complete]

[Risk: Human Emotion Overload]

[Next Phase: Awakening]


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×