Trời vừa chớm đông. Thị trấn ven biển lạnh hơn hẳn, sương phủ mờ mái nhà, gió thổi qua những con hẻm nhỏ nghe như tiếng người thở dài.
Trong căn nhà cũ, ánh đèn mờ vẫn sáng suốt đêm.
Tư Nhiên ngồi bên cửa sổ, gương mặt nhợt nhạt. Cô nhìn bàn tay mình — những đường gân mảnh khảnh dưới lớp da trong suốt. Mỗi lần tim đập, ánh sáng bạc nơi cổ tay lại nhấp nháy như mạch điện nhỏ. Cô biết, cơ thể này đang thay đổi.
Dư Trạch bước đến, trên vai khoác chiếc khăn len, đặt nhẹ lên người cô.
“Em lại thức suốt đêm?”
“Không ngủ được.”
“Vẫn còn mơ?”
Cô gật đầu. “Nhưng khác những lần trước.”
Anh ngồi xuống cạnh, lắng nghe.
“Lần này,” cô nói khẽ, “em mơ thấy một nơi không có biển. Chỉ có cánh đồng tuyết trắng và một thành phố treo giữa bầu trời. Trong giấc mơ ấy, em không tên, anh cũng không tên. Chúng ta đi tìm nhau, nhưng mỗi lần chạm tay, cơ thể lại tan ra thành ánh sáng.”
Dư Trạch im lặng, đôi mắt sâu như đang giấu một cơn giông.
“Có lẽ là tàn dư dữ liệu.”
“Không.” – Cô khẽ lắc đầu – “Là ký ức của chúng ta. Ở những thế giới khác.”
Anh nhìn cô, nụ cười nhẹ mà cay đắng. “Em tin có nhiều thế giới đến thế sao?”
“Tin. Vì nếu không, tình yêu của chúng ta chẳng thể kéo dài qua ngần ấy lần chết – sống.”
Anh khẽ chạm lên má cô. Làn da cô lạnh, nhưng ánh mắt cô rực rỡ như có hàng nghìn vì sao.
“Em sợ không?” – Anh hỏi.
“Sợ chứ. Nhưng em còn sợ một điều khác hơn.”
“Điều gì?”
“Sợ rằng… tình yêu này không phải do em chọn, mà là kết quả của lập trình.”
Câu nói khiến tim anh siết lại. Một khoảng im lặng kéo dài.
Cuối cùng, anh nói khẽ: “Nếu là lập trình, thì anh nguyện tin rằng chính anh là kẻ đã viết nó. Để anh có thể yêu em mãi mãi, dù thế giới có bị xóa sạch đi nữa.”
Cô bật cười, giọt nước mắt rơi xuống. “Anh vẫn biết cách khiến người khác tin vào điều không thật.”
“Không.” – Anh nghiêng đầu, trán chạm trán cô – “Chỉ là anh chưa từng tin cái gì khác ngoài em.”
Bên ngoài, mưa bụi bay. Ánh sáng nhạt phủ lên mặt biển xa, khiến nó trông như một tấm gương khổng lồ.
Trong tấm gương đó, dường như có hai hình bóng đang chồng lên nhau — cùng khuôn mặt, cùng dáng người, chỉ khác ánh mắt. Một là Dư Trạch, một là… ai đó khác.
Đêm xuống. Cô lại mơ.
Lần này, giấc mơ rõ ràng đến đáng sợ.
Cô đứng giữa một căn phòng tròn phủ gương sáng, không có cửa, không có bóng. Phía trước cô là một người đàn ông — giống Dư Trạch, nhưng ánh nhìn lạnh và vô cảm.
“Anh là ai?” – Cô hỏi.
Người kia mỉm cười: “Ta là Cố Dư Trạch của tầng thực thứ ba. Còn kẻ bên cạnh cô, chỉ là bản sao không hoàn chỉnh.”
“Không… anh nói dối.”
“Không có dối trá nào cả.” – Giọng nói kia vang vọng khắp không gian – “Em, Uyển Dao, và hắn đều là sản phẩm của chương trình ký ức song song. Cứ mỗi lần một phiên bản ‘anh’ chết đi, hệ thống sẽ tái tạo ký ức trong thế giới khác. Em gọi đó là tình yêu, còn ta gọi là vòng lặp.”
Cô run rẩy. “Không thể nào…”
“Thế tại sao em mơ thấy những thế giới đó?” – Hắn tiến lại gần – “Bởi vì em vẫn đang nằm trong tầng ba. Em chưa bao giờ thức dậy.”
Tư Nhiên hét lên. Mọi thứ vỡ vụn.
Cô tỉnh dậy, người ướt đẫm mồ hôi, tim đập loạn. Dư Trạch ngồi bên, cầm tay cô, lo lắng: “Lại mơ sao?”
Cô nhìn anh, đôi môi run run: “Nếu… nếu tất cả chỉ là vòng lặp, anh có còn yêu em không?”
“Em đang nói gì thế?”
“Nếu em chỉ là bản sao trong trí nhớ của anh, còn anh cũng chỉ là hình ảnh được tái tạo trong giấc mơ của ai đó…”
Anh siết tay cô. “Tư Nhiên, nhìn anh.”
Cô ngẩng lên.
“Dù là thật hay ảo, chỉ cần có em, anh đều chọn tin. Vì nếu không có em, mọi thực tại đều vô nghĩa.”
Giọng anh trầm, chậm, từng chữ rơi xuống như hạt mưa lạnh.
Cô bật khóc. “Anh điên rồi.”
“Có lẽ.” – Anh khẽ cười – “Nhưng anh điên vì em.”
Họ ôm nhau thật chặt. Trong khoảnh khắc ấy, mưa ngoài hiên ngừng rơi, như thế thế giới cũng phải cúi đầu trước hai trái tim đang cùng đập.
Nhưng màn hình trong phòng làm việc lại sáng lên một lần nữa.
Một dòng lệnh tự động bật ra:
[Memory Fusion Completed – 100%]
[New Entity Created: HUMAN_0X37 – Conscious Link Activated]
Một giọng nam vang lên trong đầu Dư Trạch — giọng của chính anh, nhưng trầm hơn, khàn hơn, lạ lẫm hơn:
“Cố Dư Trạch tầng một, nghe rõ chứ?”
Anh giật mình, nhìn quanh. Không có ai.
“Đừng hoảng. Ta là ngươi – trong tương lai.”
“Tương lai?”
“Đúng. Hệ thống ký ức đã hợp nhất. Giờ ngươi và cô ấy là điểm giao giữa các thực tại. Nếu muốn cô ấy sống, ngươi phải rời khỏi tầng hiện tại.”
“Đi đâu?”
“Đến nơi bắt đầu. Nơi ta đã đánh mất cô ấy lần đầu tiên.”
Âm thanh biến mất.
Dư Trạch đứng lặng rất lâu. Cơn gió biển thổi vào, lạnh buốt.
Anh biết đó không phải ảo giác.
Ký ức của anh – của tất cả các “anh” – đang gọi anh quay về.
Ngày hôm sau, anh dậy thật sớm. Tư Nhiên vẫn còn ngủ, gương mặt yên bình. Anh khẽ vuốt tóc cô, để lại một nụ hôn lên trán.
“Đợi anh.” – Anh thì thầm.
Anh mang theo chiếc đồng hồ bạc, bước ra khỏi nhà. Con đường ven biển dài, mờ sương. Mỗi bước chân đi, anh cảm giác mình đang rời khỏi một thế giới, tiến vào một thế giới khác.
Tư Nhiên tỉnh dậy, chợt thấy trên bàn có mảnh giấy gấp đôi:
Tư Nhiên, nếu anh không trở lại, hãy tin rằng anh đã tìm được nơi mà ký ức chúng ta bắt đầu.
Nếu ở đó có ánh sáng, anh sẽ giữ lấy nó thay em.
Cô đọc xong, nước mắt tuôn không dứt.
Cô biết, anh đã nghe được tiếng gọi từ những tầng sâu hơn. Và khi một người bước qua ranh giới ký ức, anh ta có thể không bao giờ trở lại.
Không kịp nghĩ, cô vội lao ra ngoài, chạy theo con đường ven biển. Mưa lại đổ xuống, từng hạt lạnh buốt rơi vào mắt. Xa xa, bóng anh khuất dần trong sương trắng.
“Dư Trạch!” – Cô gọi, giọng khản đặc.
Anh quay đầu lại, mỉm cười — nụ cười dịu dàng nhất cô từng thấy.
Rồi anh tan vào mưa, biến mất.
Tư Nhiên quỵ xuống, ôm ngực. Trong khoảnh khắc đó, cô nghe thấy một âm thanh khác vang lên trong đầu — không phải giọng Uyển Dao, không phải của anh, mà là chính cô:
“Đừng khóc. Nếu anh đi tìm ký ức, em sẽ đi tìm anh.”
Ánh sáng bạc từ ngực cô lan tỏa. Con chip trong người cô bật sáng lần nữa, mở cánh cổng dữ liệu. Cô đứng dậy, lao theo, không do dự.
Trước mắt cô, biển và trời hòa làm một. Một vòng sáng khổng lồ mở ra, nuốt chửng tất cả.
Trong không gian vô tận, không còn trọng lực, không còn âm thanh.
Chỉ có hai luồng ánh sáng — một lam, một bạc — đuổi theo nhau, rồi hòa làm một.
Một giọng nói vang lên từ xa:
“Ghi chú: Chu kỳ nhân bản thứ 18 đã khởi động.
Hai linh hồn đồng bộ. Mức độ cảm xúc: vượt ngưỡng an toàn.
Kết quả dự đoán: vượt khỏi kiểm soát.”
Giọng khác đáp:
“Cứ để họ đi. Có lẽ đó mới là điều con người thật sự muốn — yêu, ngay cả khi phải tan biến.”
Ánh sáng bùng lên, rồi im lặng.
Sáng hôm sau, tại thị trấn ven biển, người dân kể lại rằng trong đêm mưa lớn, đèn hải đăng cũ đã sáng trở lại sau nhiều năm tắt lịm.
Khi họ chạy đến, không còn ai trong căn nhà nhỏ.
Chỉ có hai chiếc cốc cà phê còn ấm, và trên bàn là chiếc đồng hồ bạc, kim dừng ở đúng 00:00.
Phía sau nắp đồng hồ khắc dòng chữ nhỏ, gần như ai đó khắc bằng tay:
Khi ký ức kết thúc, tình yêu sẽ bắt đầu.