hôn nhân hợp đồng của tổng tài cố chấp

Chương 15: Người giữ ký ức


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời rạng sáng. Ánh nắng non yếu xuyên qua tấm rèm mỏng, rơi lên gương mặt Tư Nhiên, ấm áp mà xa lạ. Bên cạnh, Lâm Du vẫn ngủ say. Hơi thở anh trầm ổn, đều đặn, như thể trong giấc mơ chẳng còn những mảnh vỡ ký ức đuổi bắt.

Cô khẽ quay người, nhìn anh thật lâu. Dưới ánh sáng mờ, vết sẹo bạc mảnh nơi thái dương anh khẽ lóe lên một chút ánh kim, như dòng điện nhỏ ẩn sâu dưới da thịt. Ngón tay cô run rẩy chạm vào — cảm giác mát lạnh lan ra đầu ngón, khiến tim cô chao nghiêng.

Từ ngày anh tỉnh lại sau đêm biển dữ, anh không còn là Cố Dư Trạch, mà là một người mang tên Lâm Du – người không có quá khứ, không có tương lai. Anh chỉ biết sống, làm việc, và thỉnh thoảng nhìn ra biển xa xăm, nơi gió và sóng không ngừng nhắc lại điều gì đó đã mất.

Thị trấn ven biển yên bình. Những ngôi nhà nhỏ nằm nép dưới chân núi, sương sáng phủ như màn tơ. Tư Nhiên thuê lại một căn nhà cũ, mở quán cà phê Moon Bay, chỉ phục vụ vài người quen.

Còn anh, ngày ngày sửa máy cho ngư dân, đôi bàn tay từng tinh tế với súng điện giờ chai sạn vì dầu mỡ. Có những chiều, cô ngồi nhìn anh cúi đầu trước đống linh kiện, ánh nắng hắt lên tóc anh màu nâu sậm, dịu dàng đến đau lòng.

Một buổi chiều, cô mang ra cho anh ly nước chanh. “Anh còn đau đầu không?”

Anh ngẩng lên, ánh mắt dịu nhưng xa xăm. “Cũng đỡ rồi. Nhưng lạ lắm, Tư Nhiên à… mỗi khi có gió lớn, tôi nghe tiếng ai đó gọi mình.”

“Giọng đàn ông hay đàn bà?”

“Cả hai.” – Anh khẽ cười, nụ cười không vui – “Giống như trong đầu tôi có hai người đang nói chuyện.”

Cô khựng lại, ly nước trong tay rung nhẹ. Một thoáng, cô nhớ đến lời Uyển Dao từng nói trong cơn mưa dữ: “Nếu anh nhớ sai, họ sẽ tìm được cả hai.”

Cô cố nén sự hoang mang, đặt tay lên vai anh, nhẹ giọng: “Có em ở đây rồi. Đừng sợ.”

Anh nhìn cô, mắt như có sương: “Tôi không sợ. Chỉ sợ một ngày nào đó, tôi không còn là tôi nữa.”

Đêm ấy, gió biển rít qua khe cửa. Tư Nhiên choàng tỉnh vì nghe tiếng động. Lâm Du không còn nằm bên cạnh. Cô tìm ra hiên – anh đang đứng giữa sân, chân trần, mắt mở trừng nhưng trống rỗng, miệng lẩm bẩm như nói với ai đó vô hình:

“Không… tôi không thể… tôi đã hứa rồi… tôi phải bảo vệ cô ấy…”

Cô chạy đến, nắm tay anh, run giọng: “Lâm Du, tỉnh lại đi. Là em, Tư Nhiên đây.”

Anh quay đầu, đôi mắt không có tiêu cự, nhưng lại nói rành rọt:

“Tư Nhiên… em đừng tin ai cả. Uyển Dao… cô ấy chưa chết đâu…”

Trái tim cô như ngừng đập. “Anh nói gì?”

Anh không đáp, chỉ run lên rồi ngã gục.

Sáng hôm sau, khi anh tỉnh lại, hoàn toàn không nhớ chuyện đêm qua. Tư Nhiên không kể, chỉ âm thầm kiểm tra vết sẹo bạc nơi thái dương. Nó sáng hơn bình thường, tỏa ra hơi nóng nhẹ, như đang phản ứng với điều gì đó bên trong.

Cô nhớ tới con chip nứt mà Cố Dư Trạch từng để lại. Có thể… phần còn lại của nó đang trong cơ thể anh.

Tối hôm đó, khi anh ngủ, cô lặng lẽ nối thiết bị quét sinh học vào máy tính cũ. Ánh sáng xanh hắt lên gương mặt anh, khiến mọi thứ trở nên siêu thực. Dữ liệu tràn ra trên màn hình, hàng chữ lấp loáng:

[LD-09: SYSTEM REBOOTING… MEMORY BLOCK ACTIVE]

[WARNING: 47% UNKNOWN ENCRYPTED FILE DETECTED]

Cô nín thở. 47% dữ liệu ẩn – không thuộc về hệ thần kinh con người.

Một dòng nữa bật lên:

[Chủ thể: Cố Dư Trạch – Khóa ký ức tầng ba chưa được mở]

Cô định truy cập. Nhưng ngay khi nhấn ACCESS, màn hình chuyển đỏ, chữ nhấp nháy:

[Cảnh báo: Truy cập trái phép. Mã tự hủy kích hoạt nếu tiếp tục.]

Cô hốt hoảng ngắt kết nối. Hơi lạnh chạy dọc sống lưng. Một sai lầm, và cô có thể mất anh mãi mãi.

Ngày hôm sau, quán Moon Bay đón một vị khách lạ. Người phụ nữ mặc áo khoác trắng, đội mũ rộng vành che gần hết khuôn mặt. Giọng cô ta nhẹ, có chút âm vang máy móc:

“Cho tôi một tách cappuccino. Và hỏi nhỏ, cô có biết ai tên Lâm Du không?”

Tư Nhiên khựng lại. “Cô tìm anh ấy làm gì?”

Người phụ nữ cười nhạt. “Tôi là bác sĩ. Anh ta từng là bệnh nhân của tôi ở Viện phục hồi thần kinh Nam Thành. Anh ta mất tích ba tháng trước.”

“Có lẽ cô nhầm người rồi.”

“Không đâu.” – Cô ta tháo mũ. Đôi mắt xanh nhạt phản chiếu ánh sáng – “Vì chính tôi là người cấy chip cho anh ta.”

Tư Nhiên lùi nửa bước. “Cô… là ai?”

“Gọi tôi là Yến Hạ.” – Giọng cô ta mỏng như sợi chỉ – “Tôi đến cảnh báo cô: tệp dữ liệu trong người anh ta đang tự phục hồi. Khi quá trình hoàn tất, ‘Cố Dư Trạch’ sẽ biến mất. Một thực thể mới sẽ trỗi dậy – Project DAO-Alpha.”

“Dao… Alpha?” – Cô lập lại, tay run.

Yến Hạ khẽ cười, quay lưng: “Chuẩn bị tinh thần đi. Khi ký ức hoàn chỉnh, anh ta sẽ không còn nhận ra cô nữa.”

Cửa quán đóng sầm. Cà phê trên tay cô đã nguội từ lâu.

Đêm đó, Lâm Du lại mộng du. Nhưng lần này, anh khóc.

Tư Nhiên chạy lại, lay anh dậy. Anh thều thào:

“Uyển Dao… đừng đánh thức tôi… nếu tôi nhớ ra, họ sẽ giết cô ấy…”

“Anh nói ai?”

“Chạy đi, Tư Nhiên… họ đang đến…”

Một tia sáng bắn ra từ vết sẹo, làm cô choáng váng. Khi tỉnh lại, anh đã nằm yên. Nhưng từ hôm ấy, ánh mắt anh đã khác – sâu, lạnh, và đầy nỗi buồn xa lạ.

“Em có tin vào việc ký ức có thể bị lập trình không?” – Anh hỏi.

“Vì sao anh hỏi thế?”

“Vì tôi đang dần nhớ những chuyện… mà tôi chắc chắn chưa từng trải qua.”

Ba ngày sau, cô nhận được một email nặc danh. Tiêu đề: “Người giữ ký ức – dành cho Tư Nhiên.”

Trong thư chỉ có một dòng:

“Nếu muốn cứu anh ta, hãy đến đèn hải đăng cũ lúc nửa đêm. Đừng mang theo ai.”

Cô biết có thể là bẫy, nhưng vẫn đi. Biển đêm đen đặc. Đèn hải đăng cũ rọi ánh sáng yếu ớt xuống vách đá. Khi cô bước vào, một màn hình bật sáng, và gương mặt Uyển Dao hiện lên giữa không trung.

“Tư Nhiên, cuối cùng em cũng đến.”

Cô nghẹn giọng: “Chị… chị vẫn sống?”

“Không hẳn.” – Uyển Dao mỉm cười buồn – “Một phần dữ liệu của tôi còn trong mạng LD, và giờ nó đang trở về qua anh ấy.”

“Anh ấy?”

“Lâm Du – hay Dư Trạch – giờ là kết quả của cả hai chúng tôi hợp nhất. Tôi và anh ta chia sẻ cùng một cơ thể, cùng một ký ức.”

Cô lùi lại, tim thắt lại từng nhịp. “Vậy tôi phải làm sao?”

Uyển Dao nhìn cô thật lâu. “Nếu em yêu anh ấy, hãy xóa tôi. Trong con chip nứt anh để lại có đoạn mã kích hoạt xóa. Nhưng nếu em làm sai, anh ấy sẽ chết.”

“Còn nếu tôi không làm?”

“Thì anh ta sẽ không còn là người, mà là một bản thể mới – chỉ biết thực thi mệnh lệnh, không còn tình cảm, không còn em.”

Hình ảnh Uyển Dao mờ dần, giọng nói yếu đi:

“Hãy nhớ, người giữ ký ức không bao giờ được phép yêu quá sâu. Vì tình yêu chính là lệnh xóa mạnh nhất.”

Khi Tư Nhiên trở về, Lâm Du đang đợi trước hiên. Anh ngồi đó, ánh mắt tĩnh lặng như gió, giọng trầm thấp:

“Em đi đâu?”

“Em… chỉ ra biển.”

“Đừng nói dối.” – Anh đứng dậy, tiến lại gần, giọng lạnh đi – “Anh nghe giọng Uyển Dao trong đầu. Cô ấy nói em sắp phản bội anh.”

“Không phải thế…” – Cô lùi lại, nước mắt tràn ra.

“Em định xóa cô ấy khỏi anh, đúng không?”

“Em chỉ muốn anh sống, như con người thật.”

Anh im lặng, rồi khẽ nói: “Vậy em hãy tin anh thêm một lần. Anh muốn tự chọn.”

Anh cầm tay cô, đặt lên ngực mình. “Em có cảm nhận được không? Hai nhịp tim.”

Cô sững người. Quả thật, hai nhịp tim – một của anh, một của Uyển Dao – đập lệch nhau nửa giây.

“Ngày mai,” anh nói nhỏ, “nếu một trong hai nhịp biến mất, em đừng khóc. Vì người còn lại vẫn mang ký ức về em.”

Trăng sáng. Gió biển rít qua mái ngói. Cô ngồi bên giường, trong tay là nửa con chip bạc còn lại. Trên màn hình hiển thị hai lựa chọn:

[Xóa Uyển Dao – Cứu Dư Trạch]

[Giữ Uyển Dao – Mất bản thể con người]

Nước mắt cô rơi. “Dư Trạch… dù anh là ai, em vẫn chọn anh.”

Cô nhấn DELETE.

Ánh sáng bùng lên. Căn phòng rung chuyển. Lâm Du bật dậy, mắt mở to rồi ngã gục. Màn hình hiện dòng chữ cuối cùng:

[Uyển Dao – Deleted]

[Cố Dư Trạch – System Restored]

Cô lao tới, ôm anh, nghẹn ngào: “Anh tỉnh lại đi…”

Một lúc lâu, anh mở mắt, giọng khàn: “Em đừng khóc. Anh về rồi.”

Nước mắt cô tuôn như vỡ bờ. Ngoài kia, trăng vẫn sáng. Sóng vỗ hiền hòa như chưa từng có bi kịch nào.

Một tuần sau, mọi thứ dường như trở lại bình thường. Anh vẫn làm việc, cô vẫn pha cà phê. Cả hai cười nói như một đôi vợ chồng mới cưới trong thị trấn nhỏ.

Nhưng mỗi khi gió nổi lên, cô vẫn nghe thấy một giọng nói thật khẽ từ xa:

“Tư Nhiên… cảm ơn em đã giữ lại phần người trong anh.”

Cô ngẩng lên nhìn biển, mỉm cười, giọng nhẹ như sương:

“Uyển Dao, chị yên nghỉ nhé. Em sẽ tiếp tục câu chuyện của chúng ta.”

Gió thổi qua, sóng tràn lên bờ, và trong tiếng gió, như có hai nhịp tim hòa vào nhau – một đã ngừng, một vẫn đập, nhưng cả hai đều mang cùng một ký ức: tình yêu không thể sao chép.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×