Ánh nắng sớm mai lọt qua rèm cửa, len lỏi vào phòng ngủ rộng lớn. Thiên Diệp thức dậy sau một đêm chập chờn, hai mắt sưng húp vì khóc. Cô chống tay ngồi dậy, đưa mắt nhìn quanh. Không gian căn phòng vẫn quá yên tĩnh, quá xa lạ.
Đêm qua, cô đã chính thức bước vào cuộc sống hôn nhân. Nhưng thay vì sự ngọt ngào mà người ta vẫn mơ ước, cô chỉ nhận được khoảng trống mênh mông cùng sự lạnh nhạt của người chồng mới.
Cô rửa mặt, thay quần áo rồi bước xuống tầng dưới. Phòng khách sang trọng gọn gàng, bàn ăn dài đã được dọn sẵn bữa sáng. Người giúp việc lễ phép chào cô:
– Chào buổi sáng, phu nhân.
Cách xưng hô ấy khiến Thiên Diệp hơi sững người. “Phu nhân” – nghe sao vừa lạ lẫm, vừa nặng nề. Cô mỉm cười gượng gạo, đáp lại:
– Cảm ơn chị.
Minh Hạo đã ngồi sẵn ở bàn, áo sơ mi trắng tinh, cà vạt chỉnh tề. Anh ăn sáng với phong thái điềm nhiên, chẳng mảy may chú ý đến sự ngại ngùng của cô.
– Ngồi đi. – Giọng anh trầm, dứt khoát.
Thiên Diệp khẽ gật đầu, ngồi xuống ghế đối diện. Cả bàn ăn dài, nhưng giữa hai người vẫn là khoảng cách lạnh lùng.
Trong lúc cô lúng túng cầm muỗng, Minh Hạo buông lời:
– Tôi nghĩ chúng ta cần thống nhất một vài quy tắc.
Câu nói khiến cô hơi sững lại. Không ngạc nhiên, bởi cô đã mường tượng được từ trước. Một cuộc hôn nhân hợp đồng – tất nhiên sẽ có điều kiện, giới hạn.
Anh đặt ly cà phê xuống, ánh mắt lạnh nhạt, không chút cảm xúc:
– Thứ nhất, hôn nhân của chúng ta chỉ tồn tại trong vòng ba năm, đúng như thỏa thuận. Hết thời hạn, tôi sẽ để cô tự do.
Cô cắn môi, im lặng lắng nghe.
– Thứ hai, bên ngoài chúng ta phải giữ hình ảnh vợ chồng hạnh phúc. Cô cần tham gia những sự kiện xã giao, những buổi tiệc cùng tôi. Tôi sẽ không can thiệp quá sâu vào đời tư của cô, miễn là cô giữ kín chuyện này.
Giọng nói anh đều đều, như đang đọc bản hợp đồng thương mại, không hề mang chút ấm áp nào.
– Thứ ba… – Anh hơi ngừng lại, nhìn thẳng vào mắt cô – Trong ba năm, cô không được phép vướng vào bất kỳ mối quan hệ tình cảm nào khác.
Câu cuối cùng vang lên, lạnh lùng và cứng rắn.
Thiên Diệp khẽ siết chặt bàn tay dưới gầm bàn. Trong lòng dấy lên một cảm giác nghẹn ứ. Cô biết, đây là sự ràng buộc cần thiết, nhưng vẫn thấy như mình bị tước đoạt cả quyền được yêu.
– Tôi hiểu. – Cô đáp khẽ, giọng nghèn nghẹn.
Minh Hạo nhìn cô một lát, rồi nói tiếp:
– Tôi sẽ sắp xếp cho cô một số trợ lý, xe riêng, và cả thẻ tín dụng để chi tiêu. Nhưng… đừng nghĩ đến việc dùng chúng để rời khỏi đất nước hay làm điều gì ngoài thỏa thuận.
Thiên Diệp gượng cười:
– Tôi không có ý định trốn chạy.
Anh không đáp, chỉ đứng dậy, cầm cặp táp. Trước khi bước ra khỏi cửa, anh dừng lại một giây, giọng thấp thoáng:
– Nếu cô cảm thấy khó chịu, cứ coi đây là một dạng hợp đồng thuê nhà. Ba năm sau, cô sẽ được giải thoát.
Cánh cửa khép lại, tiếng động cơ xe vang lên xa dần.
Căn biệt thự rộng lớn lại chìm vào im lặng.
Những ngày sau đó, cuộc sống của Thiên Diệp diễn ra theo một guồng máy vô hình. Buổi sáng, Minh Hạo rời đi từ rất sớm, chỉ để lại mấy câu dặn dò gọn gàng. Buổi tối, anh trở về muộn, có khi đã quá nửa đêm.
Họ hiếm khi ăn chung, hiếm khi trò chuyện. Ngay cả khi ngồi cùng bàn, khoảng cách giữa họ vẫn như một bức tường vô hình.
Thiên Diệp bắt đầu tìm cách thích nghi. Cô dành thời gian đọc sách, dạo quanh vườn, đôi lúc vẽ phác thảo để quên đi sự trống trải. Người giúp việc trong nhà đều lễ phép nhưng xa cách, chẳng ai thật sự dám trò chuyện với cô.
Một buổi tối, khi cô vừa đặt cuốn tiểu thuyết xuống, tiếng gõ cửa vang lên.
– Vào đi. – Cô khẽ nói.
Người quản gia bước vào, cúi đầu:
– Phu nhân, cậu chủ nhắn rằng cuối tuần này sẽ có buổi tiệc tại tập đoàn. Cậu muốn phu nhân chuẩn bị để đi cùng.
Thiên Diệp thoáng ngẩn người. Buổi tiệc đầu tiên kể từ sau hôn lễ. Cô sẽ phải xuất hiện, nở nụ cười giả vờ hạnh phúc trước hàng trăm ánh mắt.
– Tôi hiểu rồi, cảm ơn.
Khi quản gia lui ra, cô đứng trước gương, chạm tay vào gương mặt mình. Trong đáy mắt, sự mệt mỏi thoáng hiện rõ. Nhưng rồi cô hít sâu một hơi, nở một nụ cười nhạt.
“Đây là quy tắc sống chung. Mình phải học cách diễn tròn vai.”
Tối thứ bảy, Thiên Diệp khoác lên mình bộ váy dạ hội xanh lam, gương mặt được trang điểm tinh tế. Khi cô bước xuống cầu thang, Minh Hạo đã chờ sẵn ở phòng khách. Anh khoác bộ vest đen cắt may hoàn hảo, cao ráo, tuấn tú, ánh mắt sắc lạnh.
Trong khoảnh khắc ấy, cả hai trông như một cặp vợ chồng quyền lực bước ra từ bìa tạp chí.
Anh đưa tay ra, giọng điềm tĩnh:
– Đi thôi.
Cô đặt tay vào tay anh, hơi lạnh ngắt. Hai người cùng bước ra xe.
Đêm hội ánh đèn rực rỡ, hàng trăm khách mời danh giá tụ tập. Khi họ xuất hiện, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía hai người.
– Là Tổng giám đốc Trần và phu nhân!
– Đúng là trai tài gái sắc, thật xứng đôi.
Những lời xì xào, ngưỡng mộ vang lên khắp nơi.
Minh Hạo giữ chặt eo cô, dáng vẻ dịu dàng chuẩn mực, hoàn toàn khác với sự lạnh nhạt thường ngày. Anh thì thầm bên tai cô:
– Cười lên, em là vợ tôi.
Thiên Diệp khẽ giật mình. Từ “vợ” ấy, nghe sao vừa ngọt ngào, vừa cay đắng.
Cô nở nụ cười dịu dàng, gật đầu chào từng vị khách. Ai nhìn vào cũng tin rằng họ là một cặp đôi hạnh phúc. Nhưng chỉ có cô mới biết, nụ cười này là mặt nạ.
Trong suốt buổi tiệc, anh luôn đi cạnh cô, dìu cô như một quý ông hoàn hảo. Họ nâng ly, chụp ảnh, đối đáp trơn tru. Cô làm đúng vai diễn, còn anh thì như đang hoàn thành nghĩa vụ.
Khi ánh đèn sân khấu rọi xuống, Thiên Diệp thoáng bắt gặp trong ánh mắt Minh Hạo một điều gì đó… không hẳn là lạnh lùng tuyệt đối. Một thoáng gì đó như mệt mỏi, như kìm nén.
Cô không chắc, có lẽ chỉ là ảo giác.
Đêm tiệc kết thúc, họ trở về biệt thự. Anh buông tay cô ngay khi bước qua cửa, lại trở về dáng vẻ xa cách thường ngày.
– Cảm ơn cô, hôm nay cô làm rất tốt. – Anh nói, giọng lạnh nhạt.
Thiên Diệp cười gượng:
– Tôi chỉ đang làm đúng “quy tắc sống chung” mà thôi.
Anh thoáng sững người, rồi im lặng bước lên tầng.
Còn cô, đứng lại trong bóng tối phòng khách, bất giác nắm chặt bàn tay.
Trong lòng cô chợt dấy lên một câu hỏi:
“Nếu tất cả chỉ là quy tắc, thì những khoảnh khắc anh nắm tay mình trước đám đông… có bao nhiêu phần là thật?”