hôn nhân hợp đồng – tình yêu thật

Chương 4: Va chạm đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng chủ nhật, bầu trời trong xanh, ánh nắng nhẹ phủ khắp khu vườn phía sau biệt thự. Một ngày hiếm hoi mà Minh Hạo không phải lao ngay vào văn phòng từ sớm. Thiên Diệp tỉnh giấc muộn hơn thường lệ, bước xuống tầng với mái tóc buộc gọn, gương mặt không son phấn nhưng vẫn thanh tú.

Phòng khách yên tĩnh, chỉ còn tiếng giấy báo lật xào xạc. Minh Hạo ngồi trên ghế sofa, áo sơ mi trắng giản dị, cà vạt tháo lỏng. Anh cầm tờ báo kinh tế, chén cà phê đặt ngay bên cạnh.

Thiên Diệp thoáng khựng lại. Đây là lần đầu tiên cô thấy dáng vẻ đời thường của anh – không phải người đàn ông lạnh lùng trong bộ vest cứng nhắc, cũng không phải quý ông hoàn hảo giữa buổi tiệc. Ánh sáng ban mai hắt lên gương mặt anh, làm nổi bật đường nét kiêu hãnh.

Cô vội quay đi, bước đến bàn ăn. Người giúp việc đã dọn sẵn bữa sáng.

– Hôm nay cô muốn ăn gì thêm không? – Người giúp việc hỏi.

– Tôi ổn rồi, cảm ơn chị. – Cô khẽ mỉm cười.

Nhưng khi vừa ngồi xuống, Thiên Diệp nhận ra trên bàn chỉ có một phần ăn. Cô ngạc nhiên quay sang:

– Ơ… còn phần của tôi đâu?

Người giúp việc lúng túng:

– Xin lỗi phu nhân, cậu chủ nói… chỉ cần chuẩn bị phần của ngài ấy.

Không khí chợt trĩu xuống.

Thiên Diệp cắn môi, thoáng khó xử. Cô chưa kịp lên tiếng thì Minh Hạo đã gập tờ báo lại, giọng bình thản nhưng cứng rắn:

– Tôi tưởng cô không có thói quen ăn sáng ở nhà.

Cô sững người:

– Anh… sao lại nghĩ thế?

Anh nhấp một ngụm cà phê, không nhìn thẳng vào cô:

– Người ta thường nói phụ nữ thích giữ dáng. Tôi không muốn phí thức ăn.

Lời nói lạnh nhạt, thậm chí có phần vô tâm.

Ngực Thiên Diệp nghẹn lại. Cô vốn là người không thích tranh cãi, nhưng sự bức bối dồn nén suốt mấy ngày qua khiến cô bật thốt:

– Anh có bao giờ hỏi tôi thích gì không? Hay tất cả chỉ là anh tự quyết định?

Không khí như đông cứng. Người giúp việc hoảng hốt lùi ra ngoài, để lại hai người đối diện nhau.

Ánh mắt Minh Hạo cuối cùng cũng dừng lại nơi cô. Lạnh lùng, soi mói.

– Chúng ta không cần quá phức tạp. Đây chỉ là hôn nhân hợp đồng. Tôi đã nói rồi, tôi sẽ lo mọi thứ, cô chỉ cần làm tròn vai diễn.

– Làm tròn vai diễn? – Thiên Diệp bật cười nhạt. – Vậy trong mắt anh, tôi chỉ là một “diễn viên quần chúng” trong vở kịch đời anh thôi sao?

Một thoáng bất ngờ lóe lên trong mắt Minh Hạo, nhưng anh nhanh chóng giấu đi.

– Đừng tự ái. – Anh đáp dứt khoát. – Chúng ta đã thống nhất quy tắc, cô không nên quên.

Thiên Diệp đứng dậy, giọng run run nhưng cứng rắn:

– Tôi nhớ rất rõ quy tắc. Nhưng trong những quy tắc đó, có điều nào nói rằng tôi không được phép ăn sáng trong chính căn nhà này không?

Minh Hạo im lặng.

Khoảnh khắc ấy, cô nhìn anh, chợt thấy sự vô lý trong mối quan hệ của họ. Một cuộc hôn nhân không tình yêu, không quan tâm, chỉ tồn tại trên giấy tờ và những quy định khắt khe.

Cô xoay người bước lên tầng, bỏ lại bàn ăn lạnh lẽo.

Buổi chiều, Thiên Diệp muốn ra ngoài hít thở không khí. Cô khoác áo mỏng, đi bộ trong khu vườn sau nhà. Những khóm hồng rực rỡ, những tán cây được cắt tỉa gọn gàng. Tất cả đều hoàn hảo, nhưng lại thiếu hơi thở của sự sống.

Đúng lúc đó, Minh Hạo cũng xuất hiện, điện thoại dán bên tai, giọng nói trầm thấp:

– Tôi đã nói rồi, hủy hợp đồng đó. Tôi không muốn dính dáng đến bọn họ.

Anh vừa dứt câu, liếc thấy Thiên Diệp đang đứng ở góc vườn. Cuộc gọi kết thúc, anh tiến lại gần.

– Cô ra ngoài làm gì? – Anh hỏi, giọng vẫn lạnh lùng.

– Tôi… chỉ muốn đi dạo. – Cô đáp nhỏ.

– Đừng đi một mình. – Anh cau mày. – An ninh quanh đây tốt, nhưng không có nghĩa là tuyệt đối.

Thiên Diệp ngạc nhiên. Trong giọng nói anh thoáng có chút quan tâm, nhưng khi ánh mắt cô vừa lóe lên tia hi vọng, anh đã quay đi, thêm một câu khô khốc:

– Tôi không muốn báo chí chụp được cảnh cô xảy ra sự cố nào đó. Ảnh hưởng đến tôi.

Lời cuối như gáo nước lạnh dội thẳng vào lòng.

– Hóa ra… tất cả cũng chỉ vì hình ảnh của anh. – Cô khẽ cười cay đắng.

Anh không đáp, chỉ nhìn cô chằm chằm. Trong đôi mắt ấy thoáng hiện sự giận dữ xen lẫn bối rối.

Tối hôm đó, mâu thuẫn lại bùng lên từ một chuyện nhỏ nhặt.

Thiên Diệp mang một bức tranh phác họa ra phòng khách. Vẽ là thói quen giúp cô thư giãn, quên đi những áp lực. Cô đặt khung tranh lên bàn, vô thức quên thu dọn dụng cụ.

Khi Minh Hạo bước xuống, thấy màu vẽ vương vãi, anh cau mày:

– Ai cho phép cô bày bừa thế này?

Thiên Diệp giật mình, đặt bút xuống:

– Xin lỗi, tôi sẽ dọn ngay.

Anh khoanh tay, giọng lạnh buốt:

– Đây là phòng khách, không phải xưởng vẽ của cô. Đừng biến nhà tôi thành bãi chiến trường.

Hai chữ “nhà tôi” như nhát dao khứa vào lòng Thiên Diệp.

– Đây cũng là nhà tôi. – Cô phản bác, lần đầu nhìn thẳng vào anh. – Chúng ta đã kết hôn, dù chỉ là hợp đồng, tôi cũng có quyền sống thoải mái trong không gian này.

Không khí căng thẳng như sắp vỡ tung. Minh Hạo bước đến gần, bóng anh phủ trùm lên người cô.

– Được, nếu cô muốn ở đây, tôi sẽ đặt thêm điều khoản: mọi thứ trong căn nhà này phải giữ nguyên trạng. Không ai được phép thay đổi, kể cả cô.

Giọng anh như mệnh lệnh.

Thiên Diệp siết chặt bàn tay, kìm nén nước mắt. Cô muốn hét lên, muốn hỏi anh rốt cuộc có coi cô là con người hay chỉ là một quân cờ trong trò chơi của anh. Nhưng cuối cùng, cô chỉ lặng lẽ dọn dẹp màu vẽ, ôm bức tranh lên phòng.

Bóng lưng cô khuất dần nơi cầu thang. Minh Hạo đứng lại trong phòng khách, nhìn vết màu loang lổ còn sót trên bàn. Trong thoáng chốc, anh nhớ về những ngày đã qua – một góc ký ức anh từng chôn chặt.

Đôi mắt anh tối sầm, bàn tay siết lại. Anh hít một hơi sâu, như để ép những cảm xúc không tên quay trở về bóng tối.

Đêm hôm đó, khi mọi ánh đèn đã tắt, căn biệt thự chìm trong im ắng.

Trong phòng riêng, Thiên Diệp ngồi bên cửa sổ, ôm khung tranh chưa hoàn thành. Gió đêm thổi nhẹ, mang theo mùi hương hoa hồng ngoài vườn.

Cô khẽ thì thầm:

– Nếu đây là “va chạm đầu tiên”… thì ba năm tới sẽ còn bao nhiêu trận chiến như vậy nữa?

Đôi mắt cô rưng rưng, nhưng sâu trong đó, một ngọn lửa nhỏ đã bắt đầu nhen nhóm.

Cô không muốn mãi mãi chỉ là con rối trong bản hợp đồng vô tình ấy.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×