Buổi sáng đầu tuần, bầu trời phủ một lớp mây xám mỏng. Không khí trong căn biệt thự vẫn lạnh lẽo như thường lệ, nhưng hôm nay, Thiên Diệp thức dậy sớm hơn. Cô khoác áo, chuẩn bị một chút điểm tâm rồi lặng lẽ ra ngoài vườn.
Gần một tuần sống trong ngôi nhà này, cô dần học cách tìm cho mình khoảng không riêng. Cây cỏ, hoa lá là nơi duy nhất giúp cô thở dễ dàng hơn giữa cuộc hôn nhân đầy gượng ép.
Cô mang theo cuốn sổ phác thảo, ngồi dưới giàn hoa giấy. Ánh sáng dịu dàng buổi sáng chiếu xuống, hắt lên gương mặt thanh tú. Ngòi bút lướt trên trang giấy, từng đường nét dần hiện hình: một gốc hồng trước hiên nhà, chiếc ghế gỗ cạnh hồ nước.
Lần này, cô vẽ không chỉ bằng đôi tay, mà bằng cả tâm tư muốn giãi bày.
Minh Hạo bước xuống tầng với thói quen hằng ngày: áo sơ mi tinh tươm, cà vạt chỉnh tề, chuẩn bị đến công ty. Anh vốn chẳng quan tâm đến việc Thiên Diệp dậy sớm hay muộn, chỉ cần mọi thứ trong nhà đúng nề nếp, gọn gàng.
Nhưng sáng nay, khi đi ngang qua cửa kính, ánh mắt anh bất chợt dừng lại.
Ở khoảng sân sau, cô gái nhỏ bé ấy đang ngồi nghiêng người, ánh nắng hắt lên mái tóc đen mềm mại, đôi mắt chăm chú dõi theo từng nét vẽ. Bộ váy trắng giản dị khẽ tung bay theo gió, khiến cô trông như một bức tranh sống động.
Khoảnh khắc ấy, Minh Hạo chợt sững lại.
Anh đã quá quen với hình ảnh những người phụ nữ chải chuốt, ăn mặc lộng lẫy trong các buổi tiệc xa hoa. Họ tô son đỏ thẫm, cười nói ngọt ngào, ánh mắt chứa đầy toan tính. Nhưng trước mắt anh lúc này, Thiên Diệp hoàn toàn khác.
Trong dáng vẻ tập trung của cô, anh thấy một sự yên bình lạ lùng.
Một giây thôi, tim anh như lạc nhịp.
Không lâu sau, Thiên Diệp ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt anh qua khung cửa kính. Cô hơi giật mình, rồi khẽ gật đầu chào.
– Anh đi làm à? – Giọng cô nhỏ nhẹ.
– Ừ. – Minh Hạo đáp, ngắn gọn như mọi khi. Nhưng lần này, ánh mắt anh không lạnh lùng, chỉ đơn giản là dừng lại lâu hơn một chút.
Cô thoáng bất ngờ, nhưng rồi mỉm cười gượng gạo, quay lại tiếp tục vẽ.
Khi xe của anh rời khỏi biệt thự, Thiên Diệp vẫn còn ngồi đó, đôi mắt ánh lên sự ngơ ngẩn khó hiểu.
Buổi chiều, cô nhận được cuộc gọi từ mẹ.
– Diệp à, con ổn chứ? Hôm qua mẹ đọc báo, thấy hình ảnh đám cưới lộng lẫy lắm. Con… có hạnh phúc không?
Câu hỏi của mẹ khiến cổ họng cô nghẹn lại. Cô nhìn quanh căn phòng rộng lớn, rồi khẽ mỉm cười, giấu đi tất cả:
– Con ổn mà mẹ. Mọi chuyện đều tốt.
– Vậy thì mẹ yên tâm rồi. Con nhớ giữ sức khỏe nhé.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, nụ cười trên môi cô cũng dần tắt. “Ổn” ư? Có thật sự là ổn không?
Tối hôm đó, Minh Hạo về muộn. Thiên Diệp đã ăn tối xong, nhưng vì phép lịch sự, cô vẫn ngồi đợi anh trong phòng khách.
Khoảng gần mười giờ, tiếng xe dừng trước cổng. Cô đứng dậy, khẽ chỉnh lại váy áo. Khi cửa mở, anh bước vào với dáng vẻ mệt mỏi, cà vạt tháo lỏng, ánh mắt trầm tư.
– Anh về rồi. – Cô lên tiếng, giọng hơi ngập ngừng.
Minh Hạo liếc nhìn cô. Thay vì gật đầu hờ hững như mọi lần, anh chợt dừng bước. Ánh mắt anh lướt qua chiếc bàn nhỏ nơi cô đặt khung tranh đang vẽ dở.
– Cô vẽ à?
Thiên Diệp thoáng lúng túng. Cô vốn định giấu, không muốn chọc giận anh thêm sau vụ tranh cãi hôm trước. Nhưng dường như đã muộn.
– À… chỉ là vài bức phác họa thôi. Tôi… xin lỗi nếu làm phiền anh.
Cô vội vã thu dọn bút vẽ, nhưng Minh Hạo bất ngờ đưa tay giữ lại.
– Đưa tôi xem.
Giọng anh không cao, nhưng có sức nặng khiến cô không dám từ chối.
Cô chần chừ một chút, rồi đưa khung tranh cho anh.
Ánh mắt Minh Hạo dừng lại trên từng đường nét. Bức tranh vẽ góc vườn sau nhà, ánh sáng buổi sớm phủ lên những khóm hồng, chiếc ghế gỗ đơn sơ. Mọi thứ được tái hiện giản dị mà sinh động.
Một cảm giác khó tả len vào lòng anh.
– Không ngờ cô… lại có tài năng này. – Anh nói chậm rãi.
Thiên Diệp ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên anh khen cô, dù lời khen ngắn gọn.
Cô bối rối:
– Tôi chỉ vẽ cho khuây khỏa thôi. Không dám gọi là tài năng.
Khoảnh khắc ấy, bầu không khí dường như bớt căng thẳng. Minh Hạo nhìn cô lâu hơn, trong mắt thoáng ánh lên sự hiếu kỳ.
Thiên Diệp cúi xuống, tim đập nhanh. Cô không dám đối diện ánh mắt ấy, vì nó khác hoàn toàn với vẻ lạnh lùng trước kia – trong đó có chút ấm áp, một sự lạ lùng khó gọi tên.
Đêm khuya, khi Thiên Diệp đã trở về phòng, Minh Hạo vẫn còn ngồi lại trong phòng khách. Trên bàn, bức tranh cô vẽ nằm gọn trong khung gỗ.
Anh đưa tay chạm nhẹ lên những đường nét, một ký ức xưa cũ bất giác ùa về.
Ngày bé, anh từng có một người bạn, cũng hay ngồi vẽ dưới gốc cây trong vườn nhà cũ. Nụ cười của cô bé ấy trong sáng, khiến anh từng tin rằng thế giới này có một chỗ bình yên dành cho mình. Nhưng rồi, biến cố xảy ra, để lại trong lòng anh khoảng trống không bao giờ lấp đầy.
Anh tưởng mình đã quên. Nhưng hôm nay, khi nhìn thấy Thiên Diệp vẽ, khoảng trống ấy bỗng nhói lên, kéo theo một cảm giác vừa quen vừa lạ.
Minh Hạo dựa lưng vào ghế, nhắm mắt. Trong bóng tối, hình ảnh cô gái ngồi dưới giàn hoa giấy, ánh nắng hắt lên mái tóc mềm, cứ lặp đi lặp lại.
Anh khẽ thở dài.
Không, anh không được phép rung động. Đây chỉ là một bản hợp đồng. Một mối quan hệ có hạn kỳ.
Nhưng trái tim anh – vốn dĩ vẫn nghĩ đã khép kín – lại bắt đầu dao động trước một “ánh nhìn lạ lùng”.