Căn biệt thự nằm im lìm trong màn đêm, chỉ có tiếng kim đồng hồ tích tắc và âm thanh gió lùa qua hàng cây ngoài vườn. Sau một ngày dài mệt mỏi với lịch trình tiếp khách, chụp hình cưới giả tạo cho tạp chí và vô số cuộc họp không tên, An Nhiên kiệt sức ngả người xuống giường.
Cô vốn định sẽ tắm rửa rồi làm vài trang bản dịch còn dang dở, nhưng cơ thể lại phản kháng. Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng, đầu óc quay cuồng như đang lạc vào một cơn bão. An Nhiên khẽ nhíu mày, cố gắng kéo chăn lên, hy vọng có thể chìm vào giấc ngủ.
Nhưng cơn sốt đến bất ngờ, nhanh chóng nuốt chửng toàn bộ sức lực của cô.
Đêm xuống sâu hơn, căn phòng chìm trong ánh đèn ngủ vàng nhạt. An Nhiên mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang, rồi tiếng cửa phòng đối diện khép lại. Là anh – Trần Minh Hoàng – vừa mới trở về từ phòng làm việc dưới tầng trệt.
Cô không gọi. Trong suy nghĩ của An Nhiên, giữa hai người chẳng có bất cứ sự gắn kết nào ngoài bản hợp đồng kia. Sốt cũng được, mệt cũng được, cô đã quen với việc tự mình chịu đựng.
Nhưng số phận lại thường trêu ngươi.
Khoảng gần nửa đêm, khi Minh Hoàng bước ra hành lang lấy thêm tài liệu, anh vô tình nghe thấy một tiếng rên nhỏ từ phòng bên. Âm thanh rất khẽ, yếu ớt, nhưng trong không gian yên tĩnh ấy, nó khiến anh khựng lại.
Anh cau mày, gõ nhẹ lên cánh cửa:
– An Nhiên?
Không có tiếng trả lời.
Minh Hoàng vốn định quay đi, nhưng không hiểu sao lại xoay nắm cửa. Cửa không khóa. Anh bước vào, khung cảnh đập vào mắt khiến bước chân anh dừng lại.
An Nhiên nằm cuộn tròn trên giường, khuôn mặt đỏ bừng, mồ hôi lấm tấm trên trán, hơi thở nặng nhọc. Ánh đèn ngủ hắt xuống làm gương mặt cô càng trở nên yếu ớt đến mức khiến người ta chạnh lòng.
– Cô… bị làm sao thế này? – Giọng anh khàn khàn, lẫn một chút hoảng hốt mà chính anh cũng không nhận ra.
Không có câu trả lời, chỉ có đôi môi khô khốc của An Nhiên mấp máy điều gì đó.
Minh Hoàng lập tức tiến lại gần, đặt bàn tay lên trán cô. Nhiệt độ nóng rực truyền thẳng vào da khiến anh chau mày:
– Sốt cao rồi.
Không kịp suy nghĩ, anh xoay người bước nhanh ra ngoài. Chỉ vài phút sau, anh quay lại với chiếc khăn ướt và hộp thuốc trong tay. Anh đặt chậu nước lên bàn, ngồi xuống bên cạnh giường, bắt đầu lau mồ hôi trên trán và cổ cô bằng những động tác vụng về nhưng cẩn thận.
Trong lúc ấy, An Nhiên khẽ mở mắt, ánh nhìn mơ hồ rơi đúng vào gương mặt lạnh lùng nhưng đang đầy lo lắng của anh. Cô muốn bật cười, nhưng môi chỉ run run:
– Anh… làm gì vậy?
– Giúp cô hạ sốt. – Giọng anh ngắn gọn, không chứa cảm xúc. – Uống thuốc đi.
Anh đỡ cô ngồi dậy, đưa viên thuốc và ly nước đến tận môi. An Nhiên muốn phản kháng, nhưng cơ thể chẳng còn sức lực. Cô nuốt xuống, ngẩng đầu nhìn anh một cách khó tin.
– Tôi tưởng… chúng ta đã thỏa thuận không can thiệp vào đời sống của nhau?
Minh Hoàng dừng lại, ánh mắt anh thoáng chấn động, nhưng chỉ một giây sau lại trở về vẻ điềm tĩnh quen thuộc:
– Tôi không can thiệp. Tôi chỉ không muốn một cái xác chết trong nhà mình.
Câu nói lạnh lùng, nhưng bàn tay vẫn kiên nhẫn lau mồ hôi cho cô, động tác nhẹ đến mức sợ làm cô đau.
An Nhiên mỉm cười yếu ớt. Trong cơn sốt, cô không phân biệt được đâu là thật, đâu là ảo. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, cô thấy người đàn ông này không hoàn toàn vô tình như vẻ ngoài.
– Cảm ơn… – Cô thì thầm, rồi lại thiếp đi.
Suốt đêm đó, Minh Hoàng hầu như không ngủ. Anh ngồi tựa vào ghế cạnh giường, thỉnh thoảng lại thay khăn lạnh, cho đến khi nhiệt độ trên trán cô hạ xuống. Trong ánh đèn vàng, anh bất giác nhìn gương mặt tái nhợt của An Nhiên, trong lòng dấy lên một cảm giác kỳ lạ.
Không biết từ khi nào, sự xuất hiện của cô đã khiến căn biệt thự vốn lạnh lẽo bớt đi phần cô tịch. Nhưng anh vẫn cố gắng phủ nhận.
“Chỉ là trách nhiệm. Chỉ là hợp đồng.” – Anh nhắc nhở bản thân, nhưng trong ánh mắt vẫn không thể che đi sự dịu dàng vô thức.
Sáng hôm sau, khi ánh nắng đầu tiên len qua rèm cửa, An Nhiên tỉnh dậy. Cảm giác nặng nề trong đầu đã giảm bớt, nhưng ký ức về những gì xảy ra đêm qua vẫn lờ mờ.
Cô khẽ xoay người, bất ngờ bắt gặp dáng hình Minh Hoàng đang ngồi gục trên ghế, ngủ chập chờn. Áo sơ mi của anh nhăn nhúm, bàn tay vẫn đặt hờ trên mép giường, như thể cả đêm không rời khỏi chỗ này.
Trái tim An Nhiên chợt đập mạnh.
Khoảnh khắc ấy, cô nhận ra rằng giữa họ có một khe hở rất mỏng, chỉ cần một cái chạm nhẹ là có thể phá vỡ. Nhưng lý trí lập tức kéo cô về thực tại – đây là cuộc hôn nhân không tình yêu, là bản hợp đồng định mệnh.
Cô không được phép ảo tưởng.
– Anh… – Giọng cô cất lên khe khẽ.
Minh Hoàng mở mắt, thoáng bối rối khi thấy ánh nhìn của cô. Anh vội đứng dậy, lấy lại vẻ lạnh lùng quen thuộc:
– Hết sốt rồi à? Vậy thì tự lo đi. Tôi còn có việc.
Nói rồi, anh nhanh chóng bước ra ngoài, để lại An Nhiên nhìn theo bóng lưng anh khuất dần sau cánh cửa. Trong lòng cô vừa ấm áp, vừa trống trải.
Đêm sốt ấy trở thành một vết mực nhỏ trên bản hợp đồng lạnh lẽo. Nó không đủ để thay đổi tất cả, nhưng đủ để làm cả hai bắt đầu dao động.
Một khởi đầu mong manh cho thứ tình cảm mà họ vẫn cố chối bỏ.