hôn nhân hợp đồng – tình yêu thật

Chương 7: Lời nói dối ngọt ngào


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau đêm sốt ấy, không khí trong căn biệt thự như lặng đi vài phần. An Nhiên chẳng dám nghĩ nhiều, còn Minh Hoàng thì càng ra sức tỏ ra lạnh nhạt. Cả hai vẫn duy trì “quy tắc sống chung”, nhưng sự thật là từ sau khi trải qua một đêm anh chăm sóc cô, khoảng cách vô hình kia đã bắt đầu lung lay.

Nhưng họ chưa kịp tự nhận ra, thì sóng gió đã ập đến từ thế giới bên ngoài.

Một buổi sáng đầu tuần, An Nhiên được quản gia đưa cho một tờ tạp chí giải trí. Trên trang bìa lớn là hình cô và Minh Hoàng, chụp trong ngày tiệc cưới xa hoa. Dòng tít giật gân:

“Hôn nhân của Tổng giám đốc Trần – Chỉ là giao dịch quyền lực?”

An Nhiên thoáng sững người, bàn tay khẽ run. Cô lật dở vài trang, những bức ảnh chụp lén, những lời suy đoán vô căn cứ: “Nữ chính xuất thân bình thường”, “không môn đăng hộ đối”, “một đám cưới không tình yêu”…

Những câu chữ ấy như mũi kim châm vào tim.

Trong lòng cô, vốn đã hiểu rõ cuộc hôn nhân này chỉ là màn kịch. Nhưng khi nhìn thấy nó bị phơi bày ra trước công chúng, An Nhiên vẫn thấy nghèn nghẹn, như thể mình vừa bị bóc trần.

Buổi chiều hôm đó, cô có lịch dự một sự kiện khai trương chi nhánh mới của tập đoàn – bắt buộc phải xuất hiện cùng Minh Hoàng.

Khoảnh khắc An Nhiên bước xuống xe, ánh đèn flash lóe sáng chói lòa. Phóng viên chen chúc, micro vươn tới trước mặt cô.

– Cô An Nhiên, có tin đồn cô kết hôn với Tổng giám đốc Trần chỉ vì hợp đồng tài chính, điều đó có đúng không?

– Hôn nhân này là thật hay chỉ là giao dịch?

– Hai người có thực sự yêu nhau?

Hàng loạt câu hỏi dồn dập khiến An Nhiên luống cuống. Tim cô đập thình thịch, cổ họng nghẹn cứng. Trong giây phút ấy, cô cảm thấy bản thân như bị xé toạc giữa biển người, trần trụi và yếu ớt.

Nhưng bất ngờ, một cánh tay rắn chắc vòng qua eo cô. Giọng nói trầm thấp của Minh Hoàng vang lên, rõ ràng và kiên quyết:

– Xin lỗi, chúng tôi không trả lời những câu hỏi vô căn cứ. Vợ tôi sức khỏe không tốt, mong mọi người nhường đường.

“Vợ tôi.”

Hai chữ ấy rơi xuống tai An Nhiên, khiến tim cô khựng lại.

Cả đám đông xôn xao. Phóng viên chưa kịp hỏi thêm, Minh Hoàng đã kéo cô vào trong hội trường, bỏ mặc phía sau là những tiếng gọi ồn ào.

An Nhiên ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt thoáng bối rối.

– Anh… sao lại nói vậy?

Minh Hoàng dừng bước, ánh mắt sắc lạnh nhìn cô:

– Nếu không nói thế, cô muốn bị họ xâu xé ngay tại chỗ à?

Giọng anh lạnh, nhưng bàn tay vẫn đặt chắc ở eo cô, chưa từng buông.

An Nhiên mím môi, muốn nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng lại nuốt ngược vào trong. Cô hiểu, đó chỉ là một lời nói dối để che chắn, một lớp vỏ bọc ngọt ngào nhưng không thật.

Nhưng tại sao tim cô lại đập nhanh như thế?

Sự kiện khai trương diễn ra suôn sẻ nhờ sự kiểm soát chặt chẽ của Minh Hoàng. Suốt buổi, anh không rời khỏi cô nửa bước, như thể muốn cho cả thế giới thấy rằng An Nhiên là người phụ nữ của anh.

Những cái nắm tay bất chợt, những ánh mắt anh dùng để đối diện phóng viên – tất cả đều hoàn hảo đến mức chính cô cũng suýt tin đó là thật.

Khi ánh đèn sân khấu mờ dần, khi khách mời đã thưa bớt, An Nhiên mới dám thở phào. Cô ngồi xuống một góc nghỉ, bàn tay vẫn run run vì hồi hộp.

Minh Hoàng đưa cho cô một ly nước:

– Cầm lấy.

– Cảm ơn… – Cô nhận, giọng lí nhí.

Khoảnh khắc ấy, ánh mắt hai người chạm nhau. Không ai nói gì, nhưng trong lòng lại dậy lên những đợt sóng khó tả.

Trở về biệt thự, không khí trở nên nặng nề. An Nhiên ngồi trên sofa, ngón tay vô thức xoay xoay ly nước. Cuối cùng, cô ngẩng lên, cất giọng nhẹ nhưng đầy chân thật:

– Hôm nay… cảm ơn anh.

Minh Hoàng đang tháo cà vạt, thoáng khựng lại. Ánh mắt anh dừng trên gương mặt cô, trông mệt mỏi nhưng chân thành. Anh cười nhạt:

– Đừng hiểu lầm. Tôi chỉ làm thế để bảo vệ danh tiếng của mình.

Lời nói sắc lạnh, như lưỡi dao cắt đứt tất cả cảm xúc còn sót lại. An Nhiên cúi mặt, khẽ gật đầu:

– Tôi hiểu.

Nhưng trong lòng cô, một góc nhỏ vẫn rung lên. Bởi dù là lời nói dối, thì ít nhất, anh đã chọn đứng về phía cô trước cả thế giới.

Đêm hôm đó, An Nhiên nằm trên giường, trằn trọc mãi không ngủ được. Hình ảnh anh nắm tay cô, che chắn cô trước ống kính vẫn hiện lên rõ ràng.

Một lời nói dối thôi, nhưng đủ để sưởi ấm trái tim vốn đã quá lạnh lẽo.

Cô biết mình không nên mơ tưởng. Hợp đồng vẫn là hợp đồng. Nhưng An Nhiên không thể phủ nhận – cô đã bắt đầu thấy dao động.

Còn Minh Hoàng, trong căn phòng đối diện, anh đứng trước cửa sổ, ánh đèn thành phố hắt lên gương mặt sắc lạnh.

Anh tự nhắc bản thân: “Tất cả chỉ là diễn. Đừng quên.”

Nhưng bàn tay vẫn còn nhớ rõ cảm giác mềm mại nơi eo cô. Và trong lòng, một tia ấm áp đã nhen nhóm, dù anh cố tình lờ đi.

“Lời nói dối ngọt ngào” ấy đã vô tình trở thành hạt mầm đầu tiên của một tình cảm mà cả hai chưa ai dám gọi tên.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×