Căn biệt thự rộng lớn đêm nay lặng lẽ khác thường. Trời mưa tầm tã, gió rít qua từng khung cửa sổ, tiếng mưa gõ nhịp dồn dập trên mái ngói như khúc nhạc dày đặc, bao trùm cả không gian.
An Nhiên ngồi trong phòng khách, đặt một chồng tài liệu sang bên. Cô vốn định đọc vài hợp đồng nhỏ mà tập đoàn yêu cầu ký tên theo danh nghĩa “phu nhân Trần Minh Hoàng”, nhưng tiếng mưa nặng nề kia khiến lòng cô chẳng tập trung nổi.
Cửa phòng làm việc trên tầng hai mở mạnh một tiếng rầm. An Nhiên ngẩng lên, thấy Minh Hoàng bước ra, cởi bỏ áo vest, cà vạt nới lỏng, dáng vẻ đầy mệt mỏi. Trong tay anh là một chai rượu mạnh. Anh rót đầy ly, uống cạn, rồi lại rót tiếp.
Đó là lần đầu tiên An Nhiên thấy anh uống nhiều như vậy.
Cô chần chừ một lúc, rồi bước đến gần cầu thang, ngẩng đầu nhìn anh:
– Anh uống nhiều thế… có ổn không?
Minh Hoàng liếc xuống, ánh mắt mờ đục bởi hơi men, nhưng vẫn giữ chút kiêu ngạo quen thuộc:
– Ổn hay không… đâu liên quan đến cô.
Giọng anh khàn khàn, có phần cay nghiệt.
An Nhiên khẽ cắn môi, nhưng không bỏ đi. Cô bước lên vài bậc thang, nhẹ nhàng:
– Nếu có chuyện gì khó khăn… ít nhất anh cũng có thể nói ra.
Anh cười khẩy, nụ cười chua chát đến lạ:
– Nói ra thì thay đổi được gì? Người ta có thể trả lại cho tôi một tuổi thơ bình thường? Hay trả lại… một trái tim đã từng bị giẫm đạp?
An Nhiên sững người. Lần đầu tiên, cô nghe anh nhắc đến quá khứ của chính mình.
Ly rượu trong tay Minh Hoàng rơi xuống, vỡ choang trên nền gạch. Anh ngồi phịch xuống ghế, đôi mắt đỏ ngầu.
– Cô có biết… mẹ tôi từng bỏ rơi tôi như thế nào không? Khi tôi chỉ mới mười tuổi, bà ấy đã rời khỏi căn nhà này cùng người tình, để lại tôi một mình với cha và những cuộc cãi vã triền miên. Tôi lớn lên trong sự lạnh nhạt, trong ánh nhìn thương hại của người đời. Và rồi… – Anh ngừng lại, tiếng nói nghẹn lại nơi cổ họng.
An Nhiên không kìm được, ngồi xuống đối diện, lặng lẽ lắng nghe.
– Người duy nhất tôi từng tin tưởng… người con gái tôi từng yêu, cũng bỏ tôi mà đi. – Minh Hoàng nhếch môi cười nhạt, nhưng trong mắt là sự tan vỡ. – Cô ấy chọn tiền tài, chọn một người đàn ông khác, giàu có hơn tôi khi ấy.
Anh siết chặt bàn tay, khớp xương nổi trắng.
– Kể từ lúc đó, tôi không còn tin vào tình yêu nữa. Tôi thề sẽ không bao giờ để trái tim mình yếu đuối thêm lần nào.
Giọng anh khàn đặc, như xé ra từ lồng ngực.
An Nhiên lặng người. Cô không ngờ phía sau vẻ ngoài kiêu ngạo và lạnh lùng kia lại là một tâm hồn chất chứa đầy vết thương.
Mưa bên ngoài vẫn rơi, từng hạt nước nện xuống mái hiên, đồng vọng với từng nhịp tim trong lồng ngực cô.
Trong khoảnh khắc ấy, An Nhiên thấy một Minh Hoàng hoàn toàn khác: không còn là tổng giám đốc quyền lực, không còn là người chồng xa cách, mà chỉ là một người đàn ông mang trong mình những tổn thương chưa bao giờ lành.
Không kìm được, cô khẽ đưa tay chạm vào bàn tay siết chặt của anh.
– Tôi… tôi không biết quá khứ của anh lại đau như vậy. – Giọng cô run run. – Nhưng ít nhất, anh không còn một mình.
Minh Hoàng ngẩng lên, đôi mắt đỏ ngầu nhìn cô chăm chú. Trong giây phút ngắn ngủi ấy, như có điều gì đó rạn vỡ trong lớp băng anh xây quanh mình.
Nhưng rồi, anh bật cười, khẽ đẩy tay cô ra.
– Cô sẽ rời đi thôi, giống như họ. Tất cả đều như vậy.
Nói xong, anh đứng dậy, loạng choạng bước về phòng.
An Nhiên ngồi sững lại, bàn tay còn vương hơi ấm của anh. Tim cô nhói lên, một nỗi xót xa lan khắp lồng ngực.
Đêm ấy, cô không ngủ được. Hình ảnh Minh Hoàng say rượu, những lời anh nói, và ánh mắt đỏ hoe ấy, cứ mãi quẩn quanh trong đầu cô.
Cô hiểu, để tiếp cận được một người đàn ông như anh, không chỉ cần thời gian, mà còn cần rất nhiều kiên nhẫn… và dũng khí.
Và trong một khoảnh khắc mơ hồ, An Nhiên nhận ra: có lẽ cô không còn muốn xem cuộc hôn nhân này chỉ là một bản hợp đồng nữa.