Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên giữa buổi sáng. An Nhiên đang ngồi đọc báo thì quản gia đến thông báo:
– Phu nhân, hôm nay cậu chủ có chuyến công tác ngoài tỉnh, muốn cô cùng đi.
An Nhiên thoáng ngạc nhiên. Từ trước đến nay, những công việc liên quan đến tập đoàn Trần Minh Hoàng đều được anh xử lý một mình, hiếm khi đưa cô đi theo.
Cô chỉnh lại chiếc váy thanh lịch rồi bước xuống sảnh. Minh Hoàng đã chờ sẵn, áo sơ mi trắng, vest đen, gương mặt sắc lạnh thường ngày. Anh không nói gì nhiều, chỉ khẽ gật đầu ra hiệu:
– Đi thôi.
Chuyến đi kéo dài ba tiếng đồng hồ. Trong xe, không khí ban đầu khá căng thẳng, chỉ có tiếng động cơ và nhịp thở. An Nhiên ngồi bên cạnh, ngập ngừng mấy lần muốn bắt chuyện nhưng lại thôi.
Cuối cùng, cô quyết định mở lời:
– Anh thường xuyên đi công tác thế này à?
– Ừ. – Anh đáp ngắn gọn, mắt vẫn nhìn thẳng ra đường.
– Vậy… lần này có gì quan trọng không?
Minh Hoàng khẽ liếc cô, ánh mắt hơi dịu đi:
– Khai trương một dự án mới. Nhưng quan trọng hơn là gặp mặt chính quyền địa phương. Cần có hình ảnh “gia đình hạnh phúc” để thuận lợi hơn.
An Nhiên chợt hiểu. Hóa ra cô chỉ là quân cờ trong ván cờ của anh. Dù vậy, trong lòng vẫn có chút hụt hẫng khó tả.
Xe bon bon trên quốc lộ, hai người lại chìm vào im lặng.
Địa điểm công tác là một thành phố ven biển. Khách sạn nơi họ nghỉ chân sang trọng với view nhìn thẳng ra biển.
Sau khi hoàn tất buổi lễ khai trương, cả đoàn kéo nhau đi dự tiệc. An Nhiên được yêu cầu ngồi cạnh Minh Hoàng, tay trong tay như một đôi vợ chồng thật sự. Nụ cười của cô có phần gượng gạo, nhưng ánh mắt anh thì bình thản, thậm chí đôi khi còn đặt tay lên vai cô để tạo cảm giác gần gũi.
Khách khứa liên tục tán dương:
– Tổng giám đốc Trần thật may mắn.
– Hai người đẹp đôi quá.
Những lời chúc tụng ấy khiến An Nhiên vừa buồn cười vừa thấy trái tim mình lỡ một nhịp. Nếu không phải hợp đồng, nếu đây là tình yêu thật sự… thì có lẽ cô sẽ thấy hạnh phúc biết bao.
Kết thúc buổi tiệc, An Nhiên mệt mỏi trở về khách sạn. Cô định đi thẳng về phòng thì nghe tiếng Minh Hoàng gọi lại:
– Cô có muốn đi dạo một chút không?
An Nhiên sững lại. Đây là lần đầu anh chủ động rủ cô.
Họ cùng nhau bước dọc bãi biển. Gió mang theo vị mặn của sóng, thổi tung mái tóc An Nhiên. Cô khẽ kéo áo khoác sát người.
Bất giác, Minh Hoàng cởi áo vest, khoác lên vai cô.
– Trời lạnh, cẩn thận ốm lần nữa. – Anh nói khẽ.
Trái tim An Nhiên run lên một nhịp. Lời nói ấy rất bình thường, nhưng sao lại khiến cô ấm áp đến vậy?
Cả hai im lặng một lúc lâu, chỉ nghe tiếng sóng vỗ bờ. An Nhiên lấy hết dũng khí, hỏi nhỏ:
– Minh Hoàng… anh có bao giờ nghĩ, nếu không phải vì hợp đồng, thì chúng ta có thể… yêu nhau thật không?
Anh khựng lại. Bước chân dừng giữa bãi cát. Đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô rất lâu.
– Đừng hỏi những câu như vậy. – Giọng anh trầm thấp, pha chút run rẩy. – Tôi… không tin vào tình yêu nữa.
An Nhiên thoáng chua xót, cúi đầu. Nhưng trong mắt anh, ánh sáng mờ mịt ấy lại gợi cho cô cảm giác anh đang chống chọi, không phải thật sự vô cảm.
Một con sóng lớn bất ngờ tràn tới, bắn tung bọt nước. An Nhiên giật mình, suýt ngã. Minh Hoàng kịp vòng tay ôm lấy eo cô, giữ chặt.
Khoảnh khắc ấy, cả hai gần đến mức hơi thở chạm vào nhau. An Nhiên nhìn thấy rõ từng đường nét gương mặt anh – mạnh mẽ, lạnh lùng nhưng cũng rất cô độc.
Tim cô đập loạn nhịp. Và trong đôi mắt sâu thẳm kia, lần đầu tiên, Minh Hoàng cũng không kìm được mà khẽ dao động.
Anh buông cô ra ngay sau đó, quay mặt đi:
– Về thôi.
Nhưng An Nhiên biết, khoảnh khắc ấy đã khắc sâu trong lòng cả hai.
Đêm đó, An Nhiên nằm dài trên giường khách sạn, nhớ lại vòng tay siết chặt của anh, nhớ lại ánh mắt thoáng mềm đi. Cô che mặt, cố ngăn trái tim đang loạn nhịp.
“Không được… đây chỉ là hợp đồng thôi.”
Nhưng trái tim con người nào dễ điều khiển?
Ở phòng bên cạnh, Minh Hoàng đứng bên cửa sổ, nhìn ra biển đêm đen kịt. Anh siết chặt bàn tay, hít sâu.
Anh tự nhủ: “Đừng để cô ấy bước vào. Một lần đã đủ rồi.”
Nhưng trái tim phản bội lý trí. Bởi lần đầu tiên sau nhiều năm, anh cảm thấy một sự rung động thật sự.