hôn nhân không có cổ tích

Chương 5: Lời qua tiếng lại về chuyện chi tiêu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cuối tháng, Mai nhận lương và đưa phần lớn cho Tuấn để góp vào khoản trả nợ. Số còn lại cô giữ để lo chợ búa và các khoản sinh hoạt. Nhưng tiền chưa kịp qua nửa tháng đã vơi gần hết.

Một tối, Mai đưa ra cuốn sổ chi tiêu, nhẹ nhàng nói:
– Anh ơi, mình thử ghi lại các khoản chi hàng ngày nhé, để xem tiền đi đâu.
Tuấn vừa uống ngụm nước vừa đáp:
– Ghi làm gì, miễn là mình trả nợ đúng hạn.
Mai vẫn kiên nhẫn:
– Nhưng nếu không kiểm soát, em sợ cuối tháng lại phải vay tạm mẹ hoặc bạn…
Tuấn đặt mạnh cốc xuống bàn:
– Em nghĩ anh tiêu hoang à? Anh đi làm mệt muốn chết, chẳng chơi bời gì, toàn là tiền nhà, tiền điện, tiền sữa…

Giọng anh cao hơn, ánh mắt hằn rõ sự khó chịu. Mai im lặng, nhưng trong lòng thấy bị tổn thương. Cô đâu có buộc tội, chỉ muốn cùng nhau quản lý tốt hơn.

Ngày hôm sau, Mai phát hiện trong ví Tuấn có hóa đơn quán nhậu, số tiền không lớn nhưng cũng đủ khiến cô chạnh lòng. Cô hỏi thẳng:
– Hóa đơn này là sao?
Tuấn đáp gọn lỏn:
– Ăn với mấy anh ở xưởng, có sao đâu. Em kiểm soát anh đến thế à?

Không khí trong phòng đặc quánh. Mai quay đi, giấu tiếng thở dài. Cô không muốn biến mọi cuộc trò chuyện thành tranh cãi, nhưng cảm giác bất đồng đang lớn dần.

Cuối tuần, mẹ Tuấn bất chợt góp thêm:
– Con gái, chồng đi làm cực nhọc, có ăn bữa nhậu cho vui thì đừng cằn nhằn. Đàn ông ai chẳng thế.
Lời nói ấy như giọt nước tràn ly. Mai thấy mình không chỉ đang cố gắng thuyết phục chồng, mà còn phải gồng mình trước những quan niệm cố hữu từ gia đình chồng.

Từ hôm đó, họ ít nói chuyện với nhau hơn. Bữa cơm tối chỉ còn tiếng muỗng chạm vào bát. Và dù chưa ai nói ra, cả hai đều biết, một vết nứt đã bắt đầu hiện rõ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.