Sau cuộc cãi vã về chuyện chi tiêu, Mai cố gắng im lặng nhiều hơn để giữ hòa khí. Nhưng im lặng không có nghĩa là mọi thứ yên ổn. Thêm một nhân tố khác bắt đầu chen vào – gia đình hai bên.
Một chiều cuối tuần, mẹ Tuấn ghé qua nhà. Vừa bước vào, bà đã đảo mắt nhìn quanh:
– Nhà cửa sao bừa bộn thế này? Con gái gì mà vụng quá.
Mai mím môi. Cả tuần nay cô đi làm về là lo cơm nước, dọn dẹp, nhưng công việc nhiều quá nên đôi khi vẫn sót. Tuấn đang ngồi xem tivi cũng không lên tiếng bênh vợ, chỉ cười trừ.
Bữa cơm hôm ấy, mẹ Tuấn lại nói:
– Con trai mẹ trước giờ có thiếu thốn gì đâu. Lấy vợ về mà lúc nào cũng thấy than hết tiền.
Mai đặt chén xuống, tay run nhẹ. Cô biết rõ câu này ám chỉ ai, nhưng không muốn cãi tay đôi trước mặt Tuấn.
Ngày hôm sau, mẹ Mai gọi điện cho con gái. Giọng bà đượm buồn:
– Con à, mẹ nghe hàng xóm bảo Tuấn hay đi nhậu. Con phải giữ tiền chặt vào, đàn ông mà rượu bia nhiều là dễ sinh chuyện lắm.
Mai chỉ dạ, không kể lại chuyện mẹ chồng nói hôm qua. Nhưng Tuấn vô tình nghe được cuộc điện thoại, cau mày:
– Mẹ em quản cả anh à?
– Mẹ chỉ lo thôi… – Mai giải thích.
– Lo gì mà xen vào. Anh không cần ai dạy cách sống.
Không khí trong nhà lại căng như dây đàn. Một bên là mẹ chồng luôn tìm cách chê bai, một bên là mẹ ruột quan tâm nhưng vô tình khiến chồng khó chịu. Mai đứng ở giữa, mệt mỏi như sắp kiệt sức.
Tối hôm đó, nằm bên nhau nhưng cả hai quay lưng lại. Ngoài trời, tiếng xe chạy qua phố vang lên liên tục, còn trong nhà, khoảng cách giữa hai vợ chồng ngày một xa hơn, dù chỉ cách nhau một tấm chăn mỏng.