hôn nhân không có cổ tích

Chương 7: Khoảng cách bắt đầu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Những ngày sau đó, Mai và Tuấn vẫn sinh hoạt dưới một mái nhà, nhưng mọi thứ trở nên lặng lẽ lạ thường. Họ ít nói với nhau hơn, những câu chuyện trước đây vốn dễ dàng chia sẻ nay trở thành những câu trả lời cộc lốc.

Buổi sáng, Tuấn đi làm sớm, Mai chỉ kịp đặt bữa sáng lên bàn rồi anh vội vàng bước ra cửa. Buổi tối, Mai về muộn vì tăng ca, Tuấn đã ăn ở ngoài hoặc chỉ ngồi trước tivi, mắt dán vào màn hình, chẳng thèm hỏi vợ một câu:
– Hôm nay ở công ty thế nào?
Câu hỏi ấy dường như đã biến mất khỏi từ điển hôn nhân của họ.

Một tối cuối tuần, Mai đề nghị:
– Hay mình đi xem phim, lâu rồi không hẹn hò.
Tuấn đáp nhanh, không nhìn cô:
– Anh bận đá banh với mấy anh em rồi.
Mai im lặng. Trước đây, mỗi khi cô buồn, Tuấn thường tìm cách an ủi. Giờ đây, anh coi mọi lời đề nghị của cô như gánh nặng.

Trong phòng ngủ, khoảng cách không chỉ là lời nói. Cái ôm, cái nắm tay, nụ hôn chúc ngủ ngon… tất cả đều biến mất. Họ nằm trên hai mép giường, giữa là khoảng trống rộng hơn cả căn phòng.

Mai bắt đầu viết nhật ký. Không phải để kể lể, mà để giữ lại cho mình chút gì đó của cảm xúc. Trong một trang, cô viết:
"Người ta nói hôn nhân là cùng nhau đi qua giông bão. Nhưng nếu chính người đồng hành lại là cơn bão, thì phải làm sao?"

Cô gấp cuốn sổ, tắt đèn. Bên ngoài cửa sổ, đèn đường hắt vào một ánh sáng vàng nhạt, đủ để Mai nhận ra Tuấn đã quay lưng lại từ lâu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.