Tuấn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phản bội Mai. Nhưng đời sống hôn nhân dần trở nên ngột ngạt, và chính sự lạnh lùng giữa hai người đã mở ra những khe hở để cám dỗ len lỏi vào.
Mọi chuyện bắt đầu từ một buổi tiệc công ty. Trong lúc nâng ly chúc mừng, Tuấn bắt gặp ánh mắt của Lan – cô đồng nghiệp mới chuyển từ chi nhánh khác. Lan không quá đẹp theo kiểu rực rỡ, nhưng lại có một nụ cười mềm mại và cách nói chuyện khiến người đối diện thấy mình được lắng nghe.
– Anh hay làm việc muộn quá, chắc về nhà vợ trách dữ lắm? – Lan hỏi nửa đùa nửa thật.
Tuấn bật cười, đáp qua loa:
– Vợ anh… cũng bận lắm, ít khi nói gì.
Câu nói tưởng chừng vô hại, nhưng chính nó lại là lời mở cửa cho một loạt cuộc trò chuyện sau này.
Lan hay nhắn tin hỏi Tuấn ăn tối chưa, có mệt không, thậm chí gửi ảnh món ăn mình mới nấu. Đó là những thứ Mai đã từng làm, nhưng giờ biến mất. Tuấn không chủ động tìm kiếm, nhưng lại không từ chối. Cảm giác được quan tâm khiến anh quên mất mình đang đi quá giới hạn.
Một tối, Lan rủ Tuấn ra quán cà phê gần công ty. Mưa rơi lất phất ngoài hiên, Lan khẽ kéo chiếc khăn choàng lên cổ và nhìn anh:
– Giá mà ai cũng biết giữ những điều tốt đẹp ban đầu…
Tuấn im lặng. Lời nói ấy như chạm đúng vào khoảng trống anh đang mang.
Khi về đến nhà, Mai đang ngủ gục trên bàn với một xấp hồ sơ mở dang dở. Tuấn đứng nhìn một lúc, rồi lặng lẽ đặt tấm chăn lên vai cô. Nhưng thay vì cảm giác thương yêu, trong lòng anh lại dấy lên một sự so sánh vô hình.
Và Tuấn không nhận ra, chính từ đêm đó, anh đã bước chân vào một con đường mà quay đầu sẽ ngày càng khó hơn.