Ánh đèn vàng dịu dàng rọi xuống căn penthouse sang trọng, nơi chỉ còn vang vọng tiếng gió ngoài ban công. Thành phố dưới kia rực rỡ ánh sáng, nhưng cả thế giới trong mắt Thiên Diệp lúc này chỉ có một người – Duyệt Hàn.
Họ đã kết hôn được hơn một năm, nhưng bất cứ ai nhìn vào vẫn sẽ nghĩ họ mới cưới. Bởi lẽ, giữa họ chưa từng nguội lạnh, chưa từng có khoảng cách. Mỗi đêm, khi cánh cửa phòng khép lại, hơi thở, vòng tay, sự khao khát lại cuộn trào, giống hệt như buổi tối đầu tiên họ thuộc về nhau.
Thiên Diệp nằm gọn trong vòng tay anh, mái tóc dài rối loạn xõa trên gối. Duyệt Hàn vẫn giữ thói quen cũ: gối đầu trên vai cô, một tay ôm chặt eo, như sợ chỉ cần lơ là một giây thôi, cô sẽ biến mất. Hơi thở anh đều đều nhưng ánh mắt vẫn sáng, nóng bỏng đến mức khiến cô đỏ mặt.
– “Anh nhìn gì thế?” – cô nghiêng đầu, khẽ hỏi.
Duyệt Hàn nhếch môi, nụ cười nửa như cưng chiều, nửa như chiếm hữu.
– “Nhìn vợ anh. Chẳng phải điều tự nhiên nhất trên đời sao?”
Thiên Diệp bĩu môi, định che chăn trốn đi, nhưng anh đã nhanh hơn. Bàn tay anh siết chặt, lôi cô áp sát vào lồng ngực rắn rỏi.
– “Trốn à? Anh không cho phép. Em đã ký kết hôn với anh, nghĩa là mỗi khoảnh khắc, mỗi hơi thở của em đều thuộc về anh.”
Cô giật mình vì cách nói ngang ngược đó, nhưng trái tim lại đập loạn không kiểm soát. Một năm rồi, nhưng Duyệt Hàn vẫn như thế – bá đạo, độc đoán, song lại khiến người ta chìm đắm trong sự say mê không lối thoát.
– “Anh không sợ em chán sao?” – cô thử trêu.
– “Nếu em dám…” – anh ghé sát, môi anh lướt qua vành tai khiến cô rùng mình – “…thì anh sẽ khiến em không còn sức mà nghĩ đến ai khác.”
Thiên Diệp bật cười, vừa bất lực vừa ngọt ngào. Đúng là người đàn ông này, lúc nào cũng dùng cách ngang ngược nhất để chứng minh tình yêu.
Cả căn phòng lặng im, chỉ còn hơi thở hai người hòa lẫn vào nhau. Ngoài kia, thành phố vẫn ồn ào, nhưng với họ, thế giới chỉ thu lại trong vòng tay chật chội mà ấm áp.
Mỗi đêm, Duyệt Hàn đều như vậy: không bao giờ cho cô cơ hội né tránh. Nụ hôn, cái ôm, ánh mắt anh đều mang theo lời khẳng định ngầm – rằng hôn nhân này không chỉ là giấy tờ, mà là sự ràng buộc bằng trái tim, bằng khát khao.
Thiên Diệp khẽ thở dài, vòng tay ôm lấy cổ anh, thì thầm:
– “Anh đúng là… không biết thế nào là đủ.”
Duyệt Hàn áp môi lên trán cô, giọng trầm khàn như lời thề:
– “Đúng vậy. Với em, anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ đủ.”
Khoảnh khắc ấy, Thiên Diệp hiểu rằng, cuộc sống sau cưới của họ sẽ không phải là bình lặng, mà là một ngọn lửa – có thể vừa sưởi ấm, vừa thiêu đốt. Nhưng cô vẫn chấp nhận. Bởi, tình yêu này đáng để cô mạo hiểm cả đời.