hôn nhân & sóng gió ( dưới lửa dục vọng phần 2)

Chương 2: Nữ đối tác xinh đẹp


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Phòng họp tầng 28 sang trọng, kính trong suốt mở ra khung cảnh thành phố sầm uất bên dưới. Duyệt Hàn ngồi ở vị trí chủ tọa, lạnh lùng và điềm tĩnh như thường lệ. Bên cạnh anh, Thiên Diệp lặng lẽ ghi chép, dáng vẻ chuyên nghiệp đến mức không ai nghĩ rằng cô chính là bà chủ của tập đoàn này.

Cánh cửa mở ra, một người phụ nữ bước vào. Cô ta mặc chiếc váy ôm sát màu đỏ rượu, từng đường cong đều phô bày triệt để. Mái tóc xoăn sóng buông hờ trên vai, đôi mắt liếc nhìn ai cũng ánh lên sự quyến rũ cố ý.

– “Xin chào tổng giám đốc Duyệt Hàn, tôi là An Nhã, đại diện phía đối tác.”

Giọng cô ta mềm mại, ướt át như mật ngọt. Chỉ trong một câu chào, ánh mắt đã l linger lại nơi Duyệt Hàn lâu hơn cần thiết.

Thiên Diệp ngồi bên, bàn tay dưới gầm bàn vô thức siết chặt. Cô cảm nhận rõ ánh nhìn ấy, và càng rõ hơn là thái độ của người đàn ông bên cạnh – lạnh nhạt, nhưng không né tránh.

An Nhã ngồi xuống, trong suốt quá trình thảo luận dự án, cô ta không ngừng tìm cơ hội để nghiêng người, để chạm khẽ tay, thậm chí còn cười ngọt ngào mỗi khi Duyệt Hàn gật đầu.

– “Ngài đúng là đàn ông lý tưởng trong giới thương trường, vừa có tầm vừa có tài. Nếu được hợp tác lâu dài, chắc chắn tôi sẽ học hỏi được nhiều điều.” – giọng cô ta vang lên, nửa công khai, nửa mập mờ.

Thiên Diệp hít sâu một hơi. Cô biết rõ đây không còn là buổi họp bình thường, mà là một màn khiêu khích trắng trợn.

Khi cuộc họp kết thúc, An Nhã cố ý đứng dậy cùng lúc với Duyệt Hàn.
– “Ngài Duyệt, nếu tiện, tôi rất muốn mời ngài dùng bữa trưa để bàn kỹ hơn.”

Cô ta khẽ khoác tay lên cánh tay anh, động tác tự nhiên như thể họ đã quen thân từ lâu.

Đúng khoảnh khắc đó, Thiên Diệp không chịu nổi nữa. Cô bước đến, ánh mắt sắc bén như dao, giọng nói bình thản nhưng chứa đầy lửa ghen:
– “Xin lỗi, chồng tôi đã có hẹn ăn trưa cùng vợ. Lịch này không thể đổi.”

Căn phòng lặng đi vài giây. An Nhã khựng lại, thoáng ngạc nhiên, rồi nhanh chóng lấy lại nụ cười gượng gạo.
– “À, ra là vậy… Thật ngưỡng mộ hai người, tình cảm sau cưới vẫn khăng khít như thế.”

Duyệt Hàn nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Thiên Diệp. Trong đôi mắt anh thoáng ánh lên sự thích thú. Anh không hề gạt tay An Nhã ra, mà để mặc cho Thiên Diệp tự mình “ra mặt”.

Khi cánh cửa phòng họp đóng lại, Thiên Diệp nghiến răng, hạ giọng:
– “Anh vừa ý lắm phải không? Để người ta chạm vào như thế?”

Duyệt Hàn bật cười trầm thấp, bước sát đến, ép cô lùi vào bức tường hành lang.
– “Ghen sao? Ánh mắt em khi nãy…” – ngón tay anh khẽ nâng cằm cô lên – “…nóng bỏng đến mức suýt thiêu rụi cả căn phòng.”

Thiên Diệp định phản bác, nhưng giọng nói trầm khàn của anh đã áp sát bên tai:
– “Người phụ nữ duy nhất có quyền chạm vào anh… chỉ có em.”

Anh cúi xuống, hôn nhanh như một sự tuyên bố, bất chấp vẫn đang ở công ty. Hơi thở anh nóng rực, ánh mắt lóe lên tia chiếm hữu. Thiên Diệp đỏ mặt, tim đập loạn, nhưng vẫn bướng bỉnh mím môi.

Bên ngoài hành lang, vài nhân viên đi ngang, vội vã cúi đầu. Bên trong, giữa không gian khép kín, sự căng thẳng và ngọn lửa ghen tuông đã kịp thắp lên – thứ lửa chỉ có thể được dập tắt bằng một cách duy nhất: bằng vòng tay và sự khao khát mãnh liệt của người đàn ông ấy.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×