hôn nhân & sóng gió ( dưới lửa dục vọng phần 2)

Chương 3: Ánh mắt độc chiếm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Khách sạn năm sao lung linh ánh đèn, sảnh tiệc sang trọng rộn ràng tiếng cười nói, tiếng ly rượu khẽ chạm nhau. Đây là buổi tiệc chúc mừng sau khi hợp đồng với đối tác được ký kết thành công.

Thiên Diệp xuất hiện trong chiếc váy lụa ôm dáng màu đen huyền, vai trần tinh tế, từng bước đi khiến bao ánh nhìn phải ngoái lại. Nhưng ánh mắt cô thì chỉ dừng trên một người duy nhất – Duyệt Hàn.

Anh đang đứng giữa đám đông doanh nhân, dáng người cao lớn nổi bật, khí chất lạnh lùng khiến ai cũng phải dè chừng. Thế nhưng, điều khiến Thiên Diệp bực bội chính là… An Nhã – đối tác mới hôm trước – cũng có mặt. Và dường như cô ta chẳng ngại ngần mà tiến đến, sóng đôi cùng Duyệt Hàn, còn chủ động cụng ly rượu với anh, cười ngọt ngào quá mức cần thiết.

Thiên Diệp khẽ nhấp một ngụm vang đỏ, nhưng bàn tay siết ly đến mức ngón tay hơi run. Ánh mắt cô dõi theo từng động tác của An Nhã, nóng rực đến mức nếu ánh mắt có thể đốt cháy, chắc chắn chiếc váy đỏ rực kia đã biến thành tro tàn.

Duyệt Hàn thoáng liếc qua. Chỉ một cái nhìn ngắn ngủi, nhưng anh đã thấy hết: đôi mắt đen láy của Thiên Diệp như đang gào thét, “Anh là của tôi. Ai chạm vào, tôi cũng không tha.”

Anh khẽ nhếch môi. Ly rượu trong tay được đặt xuống bàn, và chẳng chút do dự, anh bước thẳng về phía vợ mình. Những ánh mắt xung quanh bỗng chốc bị hút về cặp đôi đang tiến lại gần nhau.

– “Anh…” – Thiên Diệp khẽ thốt lên khi bị vòng tay mạnh mẽ kéo sát vào.

Duyệt Hàn cúi đầu, hơi thở anh thoảng bên tai cô, trầm thấp đến mức chỉ hai người nghe thấy:
– “Đừng nhìn người khác như thế. Anh ghen với chính ánh mắt em đấy.”

Thiên Diệp sững lại, rồi khẽ bật cười. Trong mắt cô, ánh lửa ghen vừa nãy vẫn chưa tan, nhưng lúc này đã biến thành một thứ khác – một sự độc chiếm ngang ngược. Cô ngước mắt nhìn thẳng anh, đôi đồng tử đen láy ánh lên tia kiêu hãnh:
– “Vậy thì… đừng cho ai cơ hội đến gần anh.”

Khoảnh khắc đó, ánh mắt cô không còn là ghen tuông thuần túy nữa, mà là một lời tuyên bố ngầm, rõ ràng và mãnh liệt: Duyệt Hàn là của tôi. Và chỉ của tôi.

Anh sững người trong giây lát, rồi bật cười trầm thấp, ánh mắt tối sẫm lại vì thỏa mãn.
– “Được. Vậy để anh chứng minh, ngay bây giờ.”

Trước bao ánh nhìn, anh nghiêng người, cúi xuống khẽ hôn lên khóe môi vợ. Nụ hôn không quá sâu, nhưng đủ để cả khán phòng xôn xao. Người ta nhìn thấy một tổng giám đốc Duyệt Hàn lạnh lùng trên thương trường, giờ phút này lại công khai ôm hôn vợ giữa tiệc rượu sang trọng, ánh mắt như muốn tuyên bố với cả thế giới.

Thiên Diệp đỏ mặt, trái tim đập loạn nhịp. Cô muốn trách anh lỗ mãng, nhưng sâu trong lòng lại dâng lên một niềm vui khó tả. Bởi vì, hành động ấy chính là minh chứng rõ ràng nhất cho tình yêu và sự chiếm hữu của anh dành cho cô.

An Nhã ở phía xa, gương mặt thoáng cứng đờ, nụ cười trên môi không còn tự nhiên nữa. Còn Duyệt Hàn, sau nụ hôn chớp nhoáng, vẫn ôm chặt eo vợ, ánh mắt sáng rực, trầm giọng:
– “Nhìn anh như thế nữa đi, Thiên Diệp. Ánh mắt đó khiến anh điên cuồng.”

Cô ngước lên, bắt gặp đôi mắt sâu hun hút của anh. Trong khoảnh khắc ấy, mọi ồn ào xung quanh đều tan biến. Chỉ còn lại một luồng điện ngầm chạy dọc khắp cơ thể – sự khao khát, sự yêu thương, và cả sự độc chiếm lẫn nhau không cách nào dập tắt.

Đêm tiệc vẫn tiếp diễn, nhưng đối với Thiên Diệp và Duyệt Hàn, thế giới đã gói gọn trong ánh mắt đó – ánh mắt của tình yêu, ghen tuông, và ham muốn không thể che giấu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×