hôn nhân & sóng gió ( dưới lửa dục vọng phần 2)

Chương 4: Giận dữ bỏ đi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Không khí trong sảnh tiệc ngày một sôi động. Âm nhạc du dương, ánh đèn rực rỡ, tiếng cười nói vang khắp nơi. Thiên Diệp vẫn ở cạnh Duyệt Hàn, bàn tay anh ôm gọn eo cô, như thể ngầm tuyên bố quyền sở hữu.

Nhưng chẳng ai ngờ, An Nhã lại táo bạo hơn. Sau vài vòng rượu, cô ta tiến đến, nở nụ cười quá mức ngọt ngào, rồi thản nhiên khoác tay Duyệt Hàn, giọng nói như mật rót:
– “Tổng giám đốc Duyệt, cho tôi vinh hạnh được khiêu vũ cùng anh chứ?”

Cả khán phòng sững lại vài giây. Một động tác đơn giản thôi, nhưng trong mắt mọi người, nó đã vượt qua ranh giới xã giao.

Thiên Diệp đứng ngay đó, tim như bị kim nhọn đâm vào. Cô nhìn bàn tay đỏ rực kia đang quấn lấy cánh tay chồng mình, cảm giác máu nóng dồn lên tận đỉnh đầu.

Duyệt Hàn hơi nhíu mày, nhưng chưa kịp gạt ra, Thiên Diệp đã bước lùi lại một bước. Ly rượu trong tay cô đặt mạnh xuống bàn, vang lên một tiếng “cạch” khô khốc. Ánh mắt cô lạnh lùng đến mức khiến người xung quanh đều ngỡ ngàng.

– “Anh cứ thoải mái. Tôi không có hứng ở lại.” – giọng cô vang lên, bình thản đến mức tàn nhẫn.

Nói rồi, Thiên Diệp xoay người, rời khỏi sảnh tiệc trong ánh nhìn xôn xao của bao người.

Duyệt Hàn sững lại đúng một nhịp tim. Sau đó, anh hất mạnh tay An Nhã ra, ánh mắt lạnh băng đủ khiến người ta run rẩy. Không thèm nói thêm một lời, anh lập tức sải bước đuổi theo.

Hành lang khách sạn sáng rực đèn, nhưng lòng Thiên Diệp thì tối mịt. Mỗi bước chân vang vọng lại càng khiến nỗi chua chát dâng cao. Cô biết mình đang ghen, nhưng không thể kìm được. Anh là chồng cô, là của cô – làm sao có thể chịu nổi cảnh một người phụ nữ khác khoác tay anh trước mặt bao người?

– “Thiên Diệp!” – giọng nam trầm khàn vang lên từ phía sau.

Cô tăng tốc, không quay lại. Nhưng chỉ vài giây sau, cổ tay mảnh khảnh đã bị một bàn tay rắn rỏi nắm chặt.

Duyệt Hàn kéo cô áp vào bức tường cẩm thạch lạnh lẽo. Hơi thở anh dồn dập, ánh mắt tối sẫm, nguy hiểm như thú săn mồi.
– “Em dám bỏ đi?”

– “Anh để mặc người ta chạm vào anh, trước mặt tôi. Vậy tôi còn ở lại làm gì?” – Thiên Diệp ngẩng đầu, đôi mắt ươn ướt nhưng bướng bỉnh, giọng run run mà đầy kiêu hãnh.

Duyệt Hàn im lặng một giây, rồi bất ngờ cúi sát, giọng trầm thấp như dằn từng chữ:
– “Em nghĩ anh sẽ để bất kỳ ai khác chạm vào sao? Người duy nhất anh cho phép… chỉ có em.”

– “Nhưng anh không gạt tay cô ta ra!” – cô bật lên, như xé toạc nỗi ấm ức.

Ánh mắt anh lóe lên tia đau đớn pha lẫn giận dữ, ngay sau đó là quyết liệt. Duyệt Hàn siết chặt eo vợ, ép sát cô vào tường. Hơi thở anh phả nóng bên môi, giọng khàn đặc:
– “Vì anh muốn xem… ánh mắt em sẽ ra sao. Và anh đã thấy rồi – ánh mắt độc chiếm đến mức khiến anh điên cuồng.”

Thiên Diệp nghẹn lời, trái tim loạn nhịp. Cô vừa giận, vừa muốn bật khóc, nhưng cũng không thoát nổi cảm giác bị hút sâu vào đôi mắt ấy – đôi mắt chứa đầy chiếm hữu, khát khao, và một tình yêu mãnh liệt đến mức ngột ngạt.

Khoảnh khắc ấy, mọi thứ xung quanh đều biến mất. Chỉ còn lại hơi thở nóng rực, bàn tay siết chặt, và ngọn lửa ghen tuông cháy bùng không kiểm soát.

Cánh cửa phòng nghỉ ở hành lang phía trước khẽ mở. Duyệt Hàn nhìn thoáng qua, rồi bế thốc Thiên Diệp lên, không cho cô phản kháng.

– “Nếu em muốn giận, giận trong vòng tay anh. Nếu em muốn ghen, ghen trong ngực anh. Còn bỏ đi… anh tuyệt đối không cho phép.”

Tiếng cửa “cạch” khép lại, ngăn cách họ với thế giới bên ngoài. Bên trong, cơn giận dữ, ghen tuông và khát khao đang hòa quyện thành một ngọn lửa… chỉ có thể bùng nổ dữ dội hơn nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×