hôn nhân & sóng gió ( dưới lửa dục vọng phần 2)

Chương 5: Em là của anh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cánh cửa phòng nghỉ khép lại, không gian im bặt, chỉ còn lại hơi thở dồn dập của hai người.

Thiên Diệp chưa kịp phản ứng thì đã bị ép chặt lưng vào cánh cửa. Vòng tay mạnh mẽ của Duyệt Hàn khóa gọn eo cô, đôi mắt anh tối sẫm như ngọn lửa đang thiêu đốt.

– “Anh…” – cô khẽ thốt lên, chưa kịp nói hết, đôi môi đã bị nuốt trọn.

Nụ hôn ấy dữ dội đến mức gần như trừng phạt. Không có dịu dàng, không có do dự, chỉ có khao khát và sự chiếm hữu tuyệt đối. Anh hôn ngấu nghiến, như muốn xóa đi mọi dấu vết giận dữ, bất an còn vương trong lòng cô.

Thiên Diệp cố gắng đẩy anh ra, nhưng lực đạo của Duyệt Hàn quá mạnh. Bàn tay anh giữ chặt gáy cô, không cho trốn thoát. Cơ thể rắn rỏi áp sát, hơi thở nóng bỏng cuốn lấy từng kháng cự của cô, biến chúng thành run rẩy.

– “Buông… buông ra…” – giọng cô yếu ớt, nhưng trái tim lại đập loạn không kiểm soát.

Duyệt Hàn khàn giọng, hơi thở nặng nề:
– “Không. Đừng mơ thoát. Em là của anh. Suốt đời, chỉ có thể là của anh.”

Mỗi chữ như dằn mạnh vào tim Thiên Diệp, khiến cô vừa nghẹn, vừa run.

Anh hôn dọc xuống, từng nụ hôn nóng bỏng rơi trên làn da mịn màng. Thiên Diệp siết chặt tay, toàn thân căng thẳng. Cô muốn trách, muốn phản kháng, nhưng sự thật là cơ thể lại phản bội, mềm nhũn trong vòng tay anh.

– “Anh ghen đến phát điên, Thiên Diệp.” – giọng anh trầm đục, đôi môi khẽ cắn lấy vành tai cô. – “Chỉ cần nghĩ đến việc người khác chạm vào em… hay em nhìn người khác như cách em nhìn anh… anh đã muốn hủy diệt tất cả.”

Cô run lên, ngước mắt nhìn anh. Đôi mắt đen sâu ấy không còn lạnh lùng nữa, mà rực lửa đến mức khiến cô nghẹt thở.

– “Anh… anh bá đạo quá…” – cô thì thầm, hơi thở đứt quãng.

Duyệt Hàn áp sát hơn, môi kề môi, giọng như lời thề:
– “Đúng. Anh bá đạo, độc đoán, chiếm hữu. Nhưng tất cả chỉ vì anh yêu em. Vì vậy, đừng bao giờ bỏ đi nữa. Nếu em giận, hãy giận trong vòng tay anh.”

Nói rồi, anh lại hôn xuống, lần này sâu hơn, cuồng nhiệt hơn, như muốn khắc sâu lời tuyên bố của mình vào tận tâm can cô.

Thiên Diệp không còn sức chống cự. Cô nhắm mắt, vòng tay dần siết lấy cổ anh, đáp lại nụ hôn trong nước mắt. Giận hờn tan biến, chỉ còn lại tình yêu cháy bỏng và một sự thật không thể chối bỏ – cô thuộc về anh, mãi mãi.

Trong căn phòng tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp, tiếng tim đập loạn nhịp hòa vào nhau. Ngoài kia, bữa tiệc vẫn náo nhiệt, nhưng trong đây, ngọn lửa của riêng họ đã bùng lên, dữ dội và nồng nàn đến mức thiêu rụi tất cả mọi lý trí.

Khi đôi môi rời nhau, Thiên Diệp thở dốc, má ửng đỏ, ánh mắt ươn ướt như chứa ngàn cảm xúc. Duyệt Hàn áp trán mình vào trán cô, siết chặt vòng tay, giọng khàn khàn nhưng kiên quyết:
– “Nhớ kỹ, Thiên Diệp. Dù có bao nhiêu người ngoài kia muốn chen vào… em chỉ có thể là của anh.”

Cô nhìn anh, đôi môi run run, cuối cùng cũng khẽ gật đầu.

Khoảnh khắc ấy, ngọn lửa ghen tuông đã biến thành sợi dây trói buộc – ngột ngạt nhưng ngọt ngào, khiến cả hai không thể, và cũng không muốn thoát ra.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×