hôn nhân thế chấp, tình yêu vô hạn

Chương 3: Cái bắt tay lạnh lùng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm sau, ánh nắng nhẹ chiếu qua tấm rèm trắng, đổ thành từng vệt vàng ấm áp lên sàn gỗ.

Lâm Tĩnh ngồi thẫn thờ bên bàn làm việc, tờ hợp đồng kết hôn đặt ngay trước mặt. Dòng chữ ký tên cô và Trình Hạo đã khô mực, như một dấu ấn không thể xóa nhòa.

Trái tim cô vẫn chưa thể tin rằng mọi chuyện lại diễn ra nhanh đến thế.

Mới vài ngày trước, anh chỉ là một người xa lạ cô vô tình đổ cà phê lên áo, vậy mà giờ đây — anh sắp trở thành chồng cô, dù chỉ là “trên giấy tờ”.

Chuông điện thoại reo lên. Là Triệu Thanh.

“Tĩnh! Mấy hôm nay cậu mất tích luôn đấy. Có chuyện gì vậy?”

Lâm Tĩnh do dự một chút rồi khẽ nói:

“Tớ… sắp kết hôn.”

Đầu dây bên kia im lặng vài giây.

“Cái gì cơ?! Kết hôn?! Cậu nói đùa hả? Với ai?”

“Trình Hạo.”

Triệu Thanh hét lên:

“Cái ông chủ tịch lạnh như băng đó á? Cậu có bị sốc công việc nên nói lung tung không đấy?”

“Tớ ước là nói đùa…” — cô thở dài, giọng nghèn nghẹn — “Mẹ tớ và ba tớ đã đồng ý rồi. Mọi thứ… đã quyết định xong.”

“Trời ơi, Tĩnh ơi, cậu nghĩ kỹ chưa? Cậu thậm chí có yêu anh ta không?”

“Không.” — cô đáp nhỏ, rồi im lặng một lúc lâu — “Nhưng nếu không đồng ý, công ty của ba sẽ sụp. Tớ không còn lựa chọn khác.”

Đầu dây bên kia, Triệu Thanh thở dài:

“Tớ hiểu… Nhưng hôn nhân không tình yêu là con dao hai lưỡi đấy. Cậu cẩn thận.”

“Ừ. Tớ biết.”

Cúp máy, Lâm Tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh nắng đang len qua những tầng mây. Cô cười nhạt — nụ cười pha chút cay đắng.

Buổi chiều, cô nhận được tin nhắn từ Trình Hạo:

“19h, nhà hàng Rosewood. Có chuyện cần bàn.”

Ngắn gọn, đúng kiểu anh.

Cô nhìn dòng tin nhắn, lòng nặng trĩu.

Một cuộc hôn nhân không bắt đầu bằng tình yêu, chỉ có thể bắt đầu bằng những điều kiện.

Cô đến nơi, đúng giờ. Nhà hàng sang trọng, ánh đèn vàng dịu phản chiếu lên những tấm kính lớn.

Anh đã ngồi đó, trong bộ vest xám tro, dáng người thẳng, gương mặt lạnh nhạt nhưng toát lên sự kiêu ngạo khó chạm tới.

“Cô đến rồi.” — anh nói, giọng đều đều.

“Anh muốn nói gì?” — cô ngồi xuống đối diện, cố giữ bình tĩnh.

Anh đẩy một tập hồ sơ về phía cô.

“Đây là các điều khoản chi tiết của hợp đồng hôn nhân. Tôi muốn chúng ta rõ ràng mọi thứ trước khi công khai.”

Cô mở tập hồ sơ, mắt lướt nhanh qua từng dòng chữ — từng điều khoản rạch ròi, chi tiết đến mức tỉ mỉ:

Hai người sẽ đăng ký kết hôn hợp pháp, tổ chức lễ cưới trong hai tuần tới.

Thời gian duy trì hôn nhân: một năm.

Trong thời gian này, cả hai cùng xuất hiện như vợ chồng thật sự trước truyền thông.

Sau một năm, nếu một bên muốn chấm dứt, có thể ly hôn không điều kiện.

Mọi tài sản, tài chính tách biệt hoàn toàn.

Lâm Tĩnh đọc xong, lòng trĩu nặng.

“Anh thật sự nghĩ hôn nhân chỉ là một bản hợp đồng sao?” — cô hỏi, giọng nhẹ nhưng lạnh.

Trình Hạo ngẩng lên, đôi mắt sâu thẳm như có thể soi thấy cả suy nghĩ của cô.

“Tôi chỉ muốn tránh phiền phức. Mọi thứ rõ ràng ngay từ đầu sẽ tốt cho cả hai.”

“Và nếu tôi không đồng ý?”

Anh khẽ nghiêng đầu, ánh nhìn lạnh đi:

“Cô có quyền từ chối. Nhưng tôi nghĩ… cô hiểu rõ hơn ai hết chuyện gì đang xảy ra với công ty của ba cô.”

Lâm Tĩnh nắm chặt tay. Cô không thích bị dồn ép, nhưng anh nói đúng — cô đang mắc kẹt giữa chữ “hiếu” và “tự trọng”.

Cô hít sâu, cố gắng bình tĩnh:

“Được. Tôi sẽ ký. Nhưng có một điều kiện.”

“Điều kiện?” — anh hơi nhướn mày.

“Tôi muốn hôn nhân này… chỉ là trên danh nghĩa. Không xen lẫn bất kỳ quan hệ thân mật nào.”

Trình Hạo im lặng vài giây, rồi đáp gọn:

“Được.”

Câu trả lời lạnh như băng. Không do dự, không cảm xúc.

Lâm Tĩnh mím môi, tim cô nhói lên — không hiểu vì sao, lời đồng ý dứt khoát ấy lại khiến cô thấy tổn thương.

Có lẽ vì nó khiến cô nhận ra, trong mắt anh, cô chẳng có chút đặc biệt nào.

Anh rót rượu, đẩy ly về phía cô:

“Vậy thì, chúc mừng… cho cuộc hôn nhân sắp đặt.”

Cô nhìn ly rượu vang sóng sánh ánh đỏ, ngập ngừng một lát rồi nâng lên. Hai ly rượu chạm nhau khẽ vang — keng! — âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng đến rợn người.

Cô nhìn anh, giọng nhỏ như gió:

“Có bao giờ anh nghĩ… chúng ta đang tự trói mình vào một cuộc đời không hạnh phúc?”

Anh đáp chậm rãi, mắt nhìn thẳng:

“Hạnh phúc vốn không có định nghĩa cố định. Cô đừng nghĩ nhiều.”

Rồi anh đứng dậy, lạnh nhạt:

“Tôi sẽ cho người sắp xếp mọi thủ tục. Từ hôm nay, cô nên quen dần với danh xưng ‘vợ sắp cưới của Trình Hạo’.”

Anh bước đi, để lại cô ngồi đó, một mình giữa nhà hàng sang trọng, lòng trống rỗng.

Ngày hôm sau, tin tức lan ra khắp giới truyền thông.

“Tổng tài Trình Thị sắp kết hôn, cô dâu là chuyên viên PR của tập đoàn đối tác.”

Mạng xã hội bùng nổ.

Đồng nghiệp trong công ty liên tục bàn tán, còn Triệu Thanh thì gọi điện tới tấp:

“Tĩnh ơi! Tin tức lan rồi! Cậu… định công khai thật à?”

“Không phải tớ muốn.” — cô đáp, giọng mệt mỏi.

“Cậu có hối hận không?”

Cô im lặng.

Hối hận ư? Cô cũng không biết nữa.

Bỗng điện thoại báo tin nhắn:

Từ: Trình Hạo

“Chiều nay, 15h, đến Trình Thị. Chúng ta cần chụp ảnh cưới.”

Cô thẫn thờ nhìn dòng chữ, lòng dâng lên cảm giác khó tả.

Cưới, thật sao?

Tất cả diễn ra quá nhanh, như thể cô đang đi trên con đường mà chính mình không hề chọn.

Buổi chụp ảnh cưới diễn ra tại một studio sang trọng.

Chiếc váy trắng dài quét sàn, nhẹ như sương, ôm trọn thân hình mảnh mai của cô. Mái tóc búi gọn, khuôn mặt trang điểm tinh tế.

Khi Lâm Tĩnh bước ra, mọi người trong phòng đều thoáng sững lại.

Chỉ riêng Trình Hạo vẫn giữ vẻ lạnh nhạt thường thấy. Anh mặc vest đen, cà vạt xám bạc, nét mặt không biểu cảm.

Nhiếp ảnh gia hào hứng chỉ đạo:

“Rồi, cô dâu đứng gần chú rể một chút. Tay anh đặt lên eo cô đi. Gần nữa, đúng rồi! Cười nhẹ nào!”

Cô cố gắng cười, nhưng nụ cười cứng đờ. Tay anh đặt lên eo cô, chỉ chạm nhẹ qua lớp vải mỏng, nhưng lại khiến tim cô loạn nhịp.

Anh lạnh lùng, nhưng hơi thở anh lại ấm — mùi hương bạc hà phảng phất khiến cô choáng nhẹ.

“Cô đang run à?” — anh hỏi nhỏ, giọng khẽ đến mức chỉ cô nghe thấy.

“Không…” — cô đáp, dù thật ra tim đang đập thình thịch.

Anh khẽ mỉm cười, nụ cười hiếm hoi nhưng ngắn ngủi.

“Đừng quá nghiêm trọng. Chỉ là một buổi chụp hình thôi.”

“Với anh thì đơn giản. Nhưng với tôi… đó là một cuộc đời.” — cô nói nhỏ, không nhìn anh.

Anh im lặng, ánh mắt thoáng trầm xuống.

Buổi chụp kéo dài đến chiều. Khi nhiếp ảnh gia thông báo “xong rồi”, Lâm Tĩnh mới thở phào.

Cô cúi đầu cởi đôi giày cao gót, mệt rã rời.

Trình Hạo đứng bên cạnh, nhìn cô cúi người nhặt tấm khăn rơi. Bất giác, anh đưa tay đỡ lấy.

“Cẩn thận.”

Cô ngẩng lên, ánh mắt hai người chạm nhau trong thoáng chốc. Không hiểu sao, trong khoảnh khắc ấy, cô thấy trong mắt anh có thứ gì đó không còn lạnh nữa — mà là một chút ấm áp, lẫn chút bối rối.

Nhưng rồi anh nhanh chóng rút tay, khẽ nói:

“Tôi sẽ bảo thư ký gửi ảnh cho cô. Ngày mai, cô nên dọn đồ đến biệt thự Trình gia. Đám cưới sẽ diễn ra vào chủ nhật tuần sau.”

Cô khẽ gật đầu.

“Được. Tôi hiểu.”

Khi anh rời đi, bước chân anh vẫn vững chãi, còn cô thì cảm thấy như có gì đó nặng nề đè lên ngực.

Một cuộc đời mới đang đến gần — nhưng không có tình yêu, chỉ có sự ràng buộc và những cái bắt tay lạnh lùng.

Buổi tối, trong căn phòng yên tĩnh, cô mở laptop. Hộp thư đến xuất hiện mail từ Trình Hạo:

Tiêu đề: “Các điều khoản phụ lục.”

Nội dung: “Đính kèm một số quy định về sinh hoạt và hình ảnh công khai sau khi kết hôn. Hãy đọc kỹ. – T.H.”

Cô mở tệp ra:

Không được công khai tình trạng hôn nhân riêng tư trên mạng xã hội.

Khi xuất hiện trước truyền thông, phải thể hiện là cặp đôi hạnh phúc.

Không được dính tin đồn tình cảm với người khác trong thời gian hôn nhân.

Cô bật cười, cười đến cay mắt.

“Anh thật sự biến hôn nhân thành công việc.”

Nhưng rồi cô gấp laptop lại, thở dài. Cô biết, mình đã bước lên con đường không thể quay đầu.

Hai ngày sau, cô đến biệt thự Trình gia. Ngôi nhà trắng nằm trên đồi, rộng lớn và sang trọng đến choáng ngợp.

Quản gia cung kính mở cửa, dẫn cô vào.

“Cậu chủ đang ở trong phòng làm việc, mời cô Lâm chờ một chút.”

Cô ngồi xuống ghế sofa, nhìn quanh. Mọi thứ ở đây đều mang hơi hướng lạnh lẽo, trật tự, giống hệt con người anh.

Một lúc sau, anh bước xuống.

“Cô đến rồi à?”

“Vâng.”

Anh ngồi đối diện, mở sổ tài liệu.

“Ngày mai, chúng ta sẽ ra mắt truyền thông. Tôi muốn cô chuẩn bị sẵn câu trả lời nếu phóng viên hỏi lý do kết hôn.”

“Anh định nói gì?” — cô hỏi.

Anh đáp gọn:

“Chúng ta yêu nhau.”

Cô sững người.

“Anh bảo tôi nói dối sao?”

“Không phải dối. Chỉ là… điều cần thiết.”

Cô cười nhạt:

“Cần thiết cho anh.”

Anh nhìn cô, im lặng một lúc lâu.

Rồi anh đứng dậy, đưa tay ra trước mặt cô:

“Từ hôm nay, chúng ta chính thức là vợ chồng sắp cưới. Dù chỉ là hình thức, tôi mong cô hợp tác.”

Cô nhìn bàn tay anh — bàn tay thon dài, mạnh mẽ nhưng lạnh như băng.

Khoảnh khắc đó, cô chần chừ.

Một phần trong cô muốn bỏ đi, muốn thoát khỏi tất cả. Nhưng phần khác — phần yếu mềm, lo cho ba mẹ, cho công ty — khiến cô không thể.

Cô hít sâu, đặt tay vào tay anh.

Cái bắt tay lạnh buốt. Không có chút ấm áp, không có cảm xúc, chỉ có sự thỏa thuận lặng lẽ.

Nhưng trong tim cô, có thứ gì đó vừa khẽ vỡ.

Anh nói, giọng đều đều:

“Chúc mừng, Lâm Tĩnh. Từ giờ, cô là vị hôn thê của tôi.”

Cô nhìn anh, đôi mắt sâu không đáy, khẽ đáp:

“Cảm ơn… chủ tịch Trình.”

Cả hai buông tay, khoảng cách vẫn như cũ — lạnh, xa, và đầy ngờ vực.

Nhưng trong một góc rất nhỏ của trái tim, Lâm Tĩnh linh cảm rằng — một ngày nào đó, chính từ cái bắt tay lạnh lùng này, sẽ nảy mầm một thứ mà cả hai chưa từng tin tưởng: tình yêu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×