hôn nhân thế chấp, tình yêu vô hạn

Chương 4: Ngôi nhà chung đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm ấy, bầu trời trong vắt, ánh nắng như dát vàng trên tán lá xanh. Một ngày mới bắt đầu, và cũng là ngày Lâm Tĩnh chính thức chuyển vào biệt thự Trình gia – nơi từ nay cô sẽ “chung sống” cùng vị hôn phu lạnh lùng của mình.

Chiếc xe dừng lại trước cánh cổng lớn sơn đen, hai bên là hàng cây thẳng tắp, từng tán lá lay động trong gió nhẹ. Cánh cổng tự động mở ra, hé lộ khu vườn rộng mênh mông, hồ cá nhỏ, bãi cỏ xanh trải dài tới tận bậc thềm. Ngôi biệt thự ba tầng trắng muốt hiện ra, vừa sang trọng, vừa… lạnh lẽo.

“Chào cô Lâm, mời cô vào.” – Quản gia Bùi, người đàn ông trung niên dáng gầy, cúi đầu nhẹ khi cô bước xuống xe.

Lâm Tĩnh mỉm cười đáp lại: “Cảm ơn bác Bùi. Phiền mọi người giúp tôi mang hành lý vào.”

“Cậu chủ đang ở trong phòng làm việc. Cô muốn tôi báo không?”

“Không cần đâu. Tôi tự gặp anh ấy.”

Cô bước vào sảnh lớn – trần cao, đèn chùm pha lê sáng lấp lánh, từng bước chân vang lên âm thanh nhỏ, vọng lại giữa không gian rộng thênh thang. Trên tường là những bức tranh trừu tượng sắc lạnh, toàn bộ nội thất màu xám và trắng.

Cô chợt cười nhạt: Đúng là phong cách của anh – tinh tế, hoàn hảo, nhưng chẳng có hơi người.

Bước lên cầu thang, cô đi ngang qua phòng làm việc. Cửa khép hờ, giọng nam trầm đều vang lên bên trong – Trình Hạo đang nói chuyện điện thoại.

“Dự án phía Nam phải ký xong trong tuần này. Không, tôi không chấp nhận bất kỳ sai sót nào. Gửi lại bản hợp đồng mới ngay.”

Giọng anh lạnh lùng, cứng rắn, pha chút uy quyền khiến người nghe cũng phải dè chừng.

Lâm Tĩnh khẽ đẩy cửa, anh lập tức liếc nhìn.

“Cô đến rồi.” – Anh cúp máy, giọng điềm tĩnh.

“Vâng. Tôi chuyển vào từ hôm nay.”

“Phòng cô ở tầng hai, bên trái. Tôi đã cho người chuẩn bị rồi.”

Cô khẽ gật đầu, chần chừ một lát rồi nói nhỏ: “Tôi có thể tự dọn, anh không cần phải… quá khách sáo.”

Trình Hạo nhìn cô, ánh mắt khó đoán. “Tôi không khách sáo. Tôi chỉ làm điều cần thiết.”

Giọng anh vẫn vậy – đều đều, không chút ấm áp.

“Còn điều gì tôi cần lưu ý khi sống ở đây không?” – cô hỏi thêm, nửa đùa nửa thật.

“Có.” – Anh đáp gọn – “Đừng vào phòng làm việc của tôi khi chưa được phép. Còn lại, cô có thể tự do.”

Cô hơi sững lại, gật đầu: “Được thôi. Tôi không có hứng xem tài liệu công ty của anh đâu.”

Anh thoáng nhếch môi – một nụ cười nhẹ, gần như chỉ thoáng qua.

“Cô nói vậy tốt. Tôi ghét phiền phức.”

Cô không đáp, quay đi. Sau lưng, anh vẫn nhìn theo, ánh mắt lạnh dần, nhưng trong sâu thẳm lại có chút gì đó lạ lùng – cảm giác vừa xa lạ vừa tò mò về người phụ nữ này.

Phòng của Lâm Tĩnh nằm ở cuối hành lang tầng hai. Cửa gỗ trắng mở ra, căn phòng tràn ngập ánh sáng tự nhiên, rèm trắng nhẹ bay theo gió. Mọi thứ tinh tế, tối giản – đúng kiểu người giàu có nhưng không phô trương.

Cô thả mình xuống giường, thở dài. Mùi hương nhẹ của gỗ thông lan tỏa khắp phòng, khiến cô thấy dễ chịu.

Nhưng trong lòng, vẫn là một khoảng trống khó tả.

Một mình trong căn biệt thự rộng như mê cung, cô cảm giác như đang bước vào thế giới của người khác – và bản thân chỉ là kẻ lạc đường.

Điện thoại rung lên.

Triệu Thanh gọi.

“Chà, tiểu thư nhà giàu, cảm giác sống cùng tổng tài thế nào rồi hả?”

“Như bước vào tủ lạnh.” – Lâm Tĩnh đáp, giọng nửa đùa nửa mệt.

Triệu Thanh cười khúc khích: “Thế thì cậu bật sưởi đi, biết đâu tổng tài sẽ tan chảy.”

“Ha ha, cậu nghĩ tớ là ánh mặt trời chắc?”

“Không phải sao? Cậu luôn khiến người khác thấy ấm lòng đấy. Tin tớ đi, rồi anh ta cũng sẽ nhận ra thôi.”

“Ừ… hy vọng vậy.” – Cô mỉm cười, nhưng nụ cười nhạt dần.

Sau khi cúp máy, cô ra ban công. Từ đây có thể nhìn thấy hồ nước phản chiếu bầu trời xanh ngắt. Xa xa, Trình Hạo đang đứng cạnh xe, nói chuyện với ai đó, dáng người thẳng, lạnh và cô độc.

Người đàn ông này, dù có tất cả, nhưng hình như chẳng có ai thực sự bước vào được thế giới của anh.

Buổi tối, Lâm Tĩnh xuống bếp tự tay chuẩn bị bữa ăn đơn giản. Cô vốn quen tự lập, chẳng muốn phiền người giúp việc. Khi đang xào rau, giọng nói trầm thấp vang lên phía sau:

“Cô đang làm gì đấy?”

Cô quay lại, suýt làm rơi chảo: “A! Anh làm tôi hết hồn. Tôi chỉ… nấu chút đồ ăn thôi.”

Trình Hạo đứng dựa khung cửa, tay đút túi quần, ánh mắt nhìn về phía cô có chút tò mò.

“Tôi tưởng cô không biết nấu ăn.”

“Tôi không phải tiểu thư nhà giàu đâu. Từ nhỏ tôi đã phải tự lo cho mình.”

Anh im lặng một lát rồi bước lại gần, nhìn món ăn trên chảo: “Mùi cũng không tệ.”

Cô cười nhẹ: “Nếu anh dám thử thì tôi mới tin là anh dũng cảm.”

Anh khẽ nhướng mày: “Cô đang thách tôi à?”

“Không hẳn. Tôi chỉ muốn biết liệu tổng tài Trình Hạo có biết dùng đũa không thôi.”

Câu nói khiến anh hơi ngẩn ra, rồi anh cười nhạt: “Đưa đây.”

Anh cầm đũa, gắp một miếng trứng xào cà chua, ăn chậm rãi. Vẻ mặt vẫn điềm nhiên, không biểu cảm.

Cô nín thở chờ phản ứng.

Một lát sau, anh nói: “Vừa miệng.”

“Thật chứ? Anh không đang xã giao với tôi đấy chứ?”

“Tôi không biết xã giao trong bếp.”

Cô bật cười. Tiếng cười trong trẻo vang lên, khiến căn bếp dường như bớt lạnh.

Sau đó, hai người ngồi ăn cùng nhau – lần đầu tiên, họ có bữa tối thực sự “chung bàn”. Không có tiếng nói chuyện nhiều, chỉ là âm thanh của muỗng đũa, và thỉnh thoảng ánh nhìn lặng lẽ chạm nhau rồi vội tránh đi.

Khi cô gắp miếng rau cuối cùng, anh bỗng nói:

“Ngày mai chúng ta phải đến gặp mẹ tôi. Bà muốn gặp cô.”

Cô hơi sững: “Bác gái… không phản đối chứ?”

“Không. Nhưng bà khá khó tính.”

Cô cười nhẹ: “Tôi quen với việc bị đánh giá rồi. Dù sao… tôi cũng chỉ là ‘vợ trên hợp đồng’ của anh mà.”

Trình Hạo khẽ ngẩng lên, ánh mắt anh hơi tối: “Dù là hợp đồng, cô vẫn là vợ của tôi trong mắt người khác. Tôi không muốn ai xem thường cô.”

Cô ngạc nhiên. Một câu nói ngắn, nhưng ẩn chứa sự bảo vệ mà cô không ngờ tới.

“Cảm ơn.” – Cô nói nhỏ, ánh mắt dịu lại.

Anh chỉ gật nhẹ: “Ăn xong thì nghỉ sớm đi. Nhà này lớn, nhưng cô sẽ quen thôi.”

Đêm xuống, biệt thự im ắng. Lâm Tĩnh nằm trên giường, trằn trọc mãi không ngủ được. Ánh trăng len qua rèm, phủ ánh bạc lên tấm chăn trắng.

Trong đầu cô, giọng nói trầm ấm của Trình Hạo vẫn văng vẳng: “Tôi không muốn ai xem thường cô.”

Cô xoay người, khẽ mỉm cười.

Người đàn ông ấy… có lẽ không lạnh lùng như mình nghĩ.

Cô thiếp đi trong suy nghĩ ấy.

Sáng hôm sau, cô dậy sớm, xuống bếp pha cà phê. Mùi thơm lan khắp gian nhà. Khi cô đặt cốc lên bàn, giọng Trình Hạo vang lên phía sau:

“Cô dậy sớm thật.”

“Thói quen thôi. Anh uống không?”

Anh gật đầu, ngồi xuống. “Cà phê cô pha không tệ.”

“Lần này anh cũng không xã giao à?”

Anh nhấp môi, khẽ mỉm cười: “Không. Thật sự ngon.”

Cô cười, nhìn anh. Khoảnh khắc ấy, cô nhận ra – nụ cười hiếm hoi của anh làm cả căn phòng sáng bừng.

“Anh cười nhiều chút thì tốt rồi.” – Cô buột miệng.

Anh hơi khựng lại, ánh mắt dừng trên khuôn mặt cô. “Cô đang dạy tôi à?”

“Không. Tôi chỉ nói thật thôi.”

“Thế còn cô? Hôm nay cô định làm gì?”

“Dọn lại phòng, sau đó đến công ty. Tôi không muốn bị đồn ‘ăn bám tổng tài’ đâu.”

“Không ai dám đồn.” – Anh nói, giọng trầm thấp, chắc nịch – “Ai dám, tôi sẽ khiến họ im lặng.”

Cô bật cười: “Anh thật biết cách dọa người.”

“Không dọa. Là cảnh báo.”

Cả hai nhìn nhau, rồi cùng bật cười nhẹ. Không khí bỗng trở nên dễ chịu, tự nhiên đến lạ.

Buổi trưa, khi cô chuẩn bị đi làm, quản gia đưa cho cô một chiếc hộp.

“Cậu chủ dặn cô mang theo. Bữa trưa.”

Cô mở ra – bên trong là cơm hộp được bày trí tinh tế, từng ngăn nhỏ ngăn nắp. Cô mỉm cười, tim khẽ ấm lên.

“Anh ta… thật biết cách khiến người khác ngạc nhiên.” – cô thì thầm.

Chiều tối, khi trở về, cô thấy Trình Hạo đang ngồi trong phòng khách, mắt vẫn dán vào laptop.

“Anh chưa ăn tối à?”

“Chưa. Cô ăn chưa?”

“Chưa luôn. Nấu cùng nhé?”

Anh nhìn cô một lát, rồi gật đầu. “Được.”

Và thế là, vị tổng tài từng chỉ biết bàn họp và ký hợp đồng, nay đứng trong bếp rửa rau, lóng ngóng đến buồn cười.

“Anh… đừng cắt như vậy, sẽ nát hết mất.”

“Thì cô chỉ tôi đi.”

“Anh cắt hành tây, không phải mổ tim đâu!”

Tiếng cười vang lên khắp căn bếp. Cô nhìn anh, ánh mắt long lanh dưới ánh đèn vàng, còn anh… lần đầu thấy mình thật sự thư giãn.

Khi bữa tối hoàn thành, hai người ngồi ăn trong im lặng, nhưng là thứ im lặng thoải mái. Giữa họ, có gì đó rất lạ – không còn là “hợp đồng”, mà là một nhịp sống đang dần hòa vào nhau.

Trước khi đi ngủ, Lâm Tĩnh ra ban công. Trăng sáng vằng vặc, gió nhẹ thổi qua tóc. Phía dưới, ánh đèn phòng khách vẫn sáng, bóng dáng Trình Hạo thấp thoáng sau tấm kính.

Cô khẽ nói với chính mình:

“Có lẽ… sống cùng anh, không tệ như mình tưởng.”

Dưới ánh trăng, cô mỉm cười, nhẹ nhàng và ấm áp – nụ cười đầu tiên kể từ khi bước chân vào cuộc hôn nhân này.

Và ở tầng dưới, Trình Hạo ngẩng lên nhìn qua khung cửa sổ, ánh mắt dừng lại trên hình bóng mảnh mai ấy. Anh khẽ lẩm bẩm:

“Người phụ nữ này… đúng là khác biệt.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×