Buổi sáng đầu tuần, Lâm Tĩnh dậy sớm hơn mọi khi. Cô khoác lên mình chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, kết hợp chân váy đen ôm nhẹ. Khi soi gương, cô tự cười một chút – không hiểu sao hôm nay lại muốn ăn diện hơn bình thường.
Cô nghĩ, chắc chỉ là do tâm trạng tốt. Mấy ngày qua, không khí trong nhà họ Trình dễ chịu hơn hẳn. Trình Hạo ít lạnh lùng hơn, thỉnh thoảng còn chủ động hỏi cô vài câu về công việc. Dù giọng điệu vẫn đều đều, nhưng ít ra anh đã quan tâm.
Khi cô xuống nhà, Trình Hạo đã ngồi sẵn bên bàn ăn, đọc báo và uống cà phê. Ánh nắng sớm hắt vào qua tấm rèm mỏng, vẽ một vệt sáng lên khuôn mặt nghiêng nghiêng của anh. Lúc đó, Lâm Tĩnh chợt nhận ra, người đàn ông này… thật sự rất cuốn hút.
— Dậy sớm thế? — anh nói mà không ngẩng đầu.
— Hôm nay tôi có buổi họp quan trọng. — Cô đáp, rồi vô thức chỉnh lại tóc.
— Tôi sẽ đến trụ sở công ty A.L lúc tám giờ. Nếu tiện đường, tôi có thể đưa cô đi.
Cô khựng lại, ngẩng lên nhìn anh:
— Anh định đưa tôi đi làm à?
— Tôi không muốn người khác thấy cô đi xe bus trong khi mang danh là vợ tôi. — Anh nói đơn giản, không mang ý tán tỉnh, nhưng giọng điệu khiến tim cô đập mạnh một nhịp.
Cô ngồi xuống ghế, cố tỏ vẻ thản nhiên:
— Tùy anh thôi.
Anh liếc nhìn cô, ánh mắt dừng ở đôi khuyên tai bạc nhỏ xinh, rồi im lặng.
Chiếc xe Bentley đen lướt nhẹ qua các con phố đông đúc. Không gian trong xe yên tĩnh đến mức nghe rõ cả tiếng tim đập.
Lâm Tĩnh nhìn ra cửa kính, cố tỏ ra tự nhiên, nhưng ánh mắt anh phản chiếu trong kính chiếu hậu khiến cô bối rối. Trình Hạo vẫn tập trung lái, khuôn mặt điềm tĩnh, chỉ thỉnh thoảng lại nhìn cô bằng ánh mắt khó đoán.
Khi xe dừng trước cổng công ty, cô định nói lời cảm ơn thì anh đã nói trước:
— Tối nay tôi có tiệc cùng đối tác. Nếu cô rảnh, đi cùng tôi.
— Gì cơ?
— Trên danh nghĩa, cô là vợ tôi. Một số người cần thấy điều đó.
Cô thở nhẹ, cười khẽ:
— Lúc nào cũng vì danh nghĩa, nhỉ?
Anh nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt sâu như muốn nói điều gì khác, nhưng cuối cùng chỉ đáp:
— Ừ, ít nhất là bây giờ.
Khi Lâm Tĩnh bước vào công ty, cả văn phòng xôn xao. Dù cô cố gắng giữ bình thường, nhưng rõ ràng chiếc xe Bentley vừa dừng trước cửa không thể nào bị bỏ qua.
Tiếng xì xào bắt đầu vang lên:
— Hình như cô ấy được người giàu đưa đến đấy…
— Xe đó chắc cả chục tỷ!
— Trời, không lẽ là bạn trai cô ta?
Phó Giang – trưởng nhóm dự án, cũng là đồng nghiệp thân thiết của cô – vừa bước ra khỏi phòng họp thì bắt gặp cảnh đó. Ánh mắt anh ta tối lại một thoáng.
Phó Giang vốn có thiện cảm với Lâm Tĩnh từ lâu. Cô thông minh, nhanh nhẹn, lại luôn tươi cười, khác hẳn kiểu phụ nữ giả tạo mà anh từng gặp. Anh từng nghĩ, chỉ cần thêm chút thời gian, cô sẽ chấp nhận tình cảm của mình.
Nhưng giờ đây, hình ảnh cô bước xuống từ chiếc xe sang của người đàn ông khác khiến lòng anh dấy lên cảm giác khó chịu.
— Lâm Tĩnh, sáng nay có vẻ bận rộn nhỉ? — Anh nói nửa đùa nửa thật.
— À, chỉ là được người quen cho quá giang thôi. — Cô cười nhẹ, cố giữ giọng bình thường.
— Người quen? Ừ, người quen mà đi xe Bentley, chắc cũng đặc biệt lắm.
Giọng anh không giấu được chút mỉa mai. Cô thoáng ngạc nhiên, rồi chỉ đáp:
— Dù là ai thì cũng chẳng liên quan đến công việc của tôi, đúng chứ?
Phó Giang im lặng, ánh mắt thoáng qua chút thất vọng.
Cả ngày hôm đó, không khí làm việc có phần nặng nề. Mỗi khi cô đi ngang, vài đồng nghiệp lại nhìn với ánh mắt tò mò, xen lẫn đố kỵ. Tin đồn “Lâm Tĩnh được đại gia đưa đón” lan nhanh khắp công ty.
Buổi trưa, trong phòng nghỉ, cô nghe thấy mấy người nói nhỏ:
— Nghe bảo cô ấy sắp kết hôn với giám đốc một tập đoàn lớn đấy.
— Không ngờ, trông hiền thế mà “cao tay”.
— Ai mà biết được, nhìn ngoan ngoãn chứ chắc gì…
Lâm Tĩnh hít sâu, giả vờ như không nghe thấy, nhưng bàn tay nắm chặt đến mức móng tay in vào da.
Cô không giận vì tin đồn, mà giận vì mình đang thật sự giấu điều đó – hôn nhân của cô và Trình Hạo là thật, dù chỉ là hợp đồng. Nhưng cô không thể nói ra.
Buổi chiều, khi tan làm, cô bước ra cửa thì Phó Giang đột ngột gọi lại:
— Lâm Tĩnh, tối nay cùng đi ăn nhé? Anh muốn bàn thêm về dự án.
Cô do dự. Nhớ lời Trình Hạo buổi sáng, cô lắc đầu:
— Xin lỗi, tối tôi có hẹn rồi.
— Với người sáng đưa em đi làm à?
Cô nhíu mày:
— Anh Giang, đừng nói kiểu đó. Chúng ta là đồng nghiệp.
Phó Giang im một lát, giọng thấp hẳn:
— Tôi chỉ muốn biết, người đó là ai.
— Không liên quan.
Câu trả lời dứt khoát khiến anh ta sững người. Cảm giác thất bại, cay đắng dâng lên, và chính trong khoảnh khắc đó, ý nghĩ xấu thoáng vụt qua đầu anh.
Tối đến, Lâm Tĩnh theo lời hẹn đến dự tiệc cùng Trình Hạo. Buổi tiệc được tổ chức tại khách sạn 5 sao sang trọng, ánh đèn pha lê phản chiếu lên những bộ lễ phục tinh tế.
Trình Hạo sánh vai cùng cô bước vào, tay nhẹ nhàng đặt sau lưng cô. Ánh mắt mọi người dồn về phía họ – một cặp đôi hoàn hảo.
— Đây là vợ tôi, Lâm Tĩnh. — Anh giới thiệu bình thản, giọng trầm vang.
Cô thoáng khựng, tim đập nhanh. Anh gọi cô là “vợ tôi” trước bao nhiêu người, không hề do dự.
Các đối tác bắt tay, nở nụ cười thân thiện. Một vài phu nhân cũng tiến đến bắt chuyện, khen cô “xinh đẹp, dịu dàng, rất hợp với anh Trình”.
Cô cười đáp, cố tỏ ra tự nhiên, nhưng ánh mắt anh khi nhìn sang khiến cô bỗng thấy ấm áp đến lạ.
Khi buổi tiệc gần kết thúc, cô xin phép ra ban công hít thở. Bên trong, Trình Hạo vẫn trò chuyện với đối tác.
Gió đêm thổi nhẹ, hương rượu vang lẫn trong không khí. Cô đứng tựa lan can, thả hồn theo những ánh đèn xa xa.
Đúng lúc ấy, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng:
— Không ngờ gặp em ở đây.
Cô quay lại – là Phó Giang. Anh mặc vest, vẻ ngoài bảnh bao, nhưng ánh mắt lại phức tạp.
— Anh… đến đây làm gì?
— Công ty anh cũng có khách mời. — Anh tiến lại gần hơn, mỉm cười nhạt. — Em ăn mặc đẹp thật. Giờ tôi mới hiểu tại sao người ta thích đưa đón em.
Cô cau mày:
— Anh Giang, anh đang nói gì vậy?
— Tôi chỉ nói sự thật thôi. — Anh cười, nhưng giọng lộ rõ chua chát. — Tôi đã nghĩ em khác những người phụ nữ kia. Hóa ra… cũng chỉ vậy thôi.
Cô tức giận:
— Anh quá đáng rồi!
Phó Giang tiến thêm một bước, ánh mắt trở nên nóng nảy:
— Quá đáng à? Tôi chỉ muốn hỏi, người đó là ai? Em yêu anh ta thật sao?
— Chuyện của tôi, anh không có quyền can thiệp! — Cô toan bước đi, nhưng anh bất ngờ nắm lấy cổ tay.
Đúng lúc đó, giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau:
— Bỏ tay ra.
Cả hai quay lại. Trình Hạo đứng ở cửa ban công, gương mặt lạnh tanh, ánh mắt sắc như dao.
Phó Giang sững người, buông tay, cố lấy lại bình tĩnh:
— Tôi không biết anh là ai, nhưng anh đừng xen vào chuyện riêng của chúng tôi.
Trình Hạo bước đến, tay đút túi quần, giọng đều đều nhưng nguy hiểm:
— Chuyện riêng? Cô ấy là vợ tôi. Anh nghĩ mình có tư cách nói câu đó sao?
Không khí đóng băng. Phó Giang chết lặng, còn Lâm Tĩnh bàng hoàng.
Trước khi kịp nói gì, Trình Hạo đã vòng tay qua vai cô, kéo nhẹ về phía mình.
— Đi thôi. Không cần phí lời với kẻ không biết vị trí của mình.
Lời nói ấy lạnh lùng, nhưng bàn tay anh đặt trên vai cô lại ấm đến lạ.
Trên xe trở về, không ai nói gì. Lâm Tĩnh nhìn ra ngoài, tim vẫn đập mạnh. Cô định mở lời, nhưng Trình Hạo đã nói trước:
— Anh ta là gì của cô?
— Đồng nghiệp. Chỉ là hiểu lầm thôi.
— Hiểu lầm? Tôi không nghĩ anh ta chỉ “hiểu lầm”.
Giọng anh trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo phản chiếu qua kính.
— Tôi không muốn ai chạm vào cô. Dù là vì lý do gì.
Lời nói ấy khiến tim cô thắt lại. Là tức giận? Là quan tâm? Cô không biết.
Một lát sau, anh dịu giọng:
— Tôi xin lỗi nếu tôi quá lời. Nhưng từ nay, đừng để người khác có cơ hội khiến cô khó xử.
Cô khẽ gật, mỉm cười nhẹ:
— Vâng, thưa “ông chồng hợp đồng” của tôi.
Anh thoáng nhìn sang, đôi môi khẽ cong lên:
— Có vẻ cô đang học cách chọc tôi rồi đấy.
Không khí trong xe trở nên ấm hơn, dịu đi phần nào.
Khi về đến nhà, cô vẫn còn thấy bàn tay anh đặt trên vai mình ban nãy – vững chãi, ấm áp, khiến cô khó lòng quên.
Còn Trình Hạo, sau khi bước vào phòng làm việc, anh ngồi lặng vài phút trước khi bật điện thoại. Trên màn hình là tấm ảnh do trợ lý gửi – chụp cảnh Phó Giang nắm tay Lâm Tĩnh ở ban công.
Anh nhìn thật lâu, rồi xóa đi, thở khẽ:
— Không hiểu sao lại thấy khó chịu đến vậy…
Ánh mắt anh tối lại, xen lẫn tức giận và một chút… ghen.