Phong Vũ Di bình thường không sợ trời, không sợ đất, không ngờ khi gặp Diên Dục Luân gan cô đột nhiên bị teo lại, xuyên suốt quá trình nói chuyện cô đều ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Diên Bảo, không nói năng nửa lời.
Ngoài bàn bạc công việc, cả hai đều không hề nhắc đến vấn đề khác!
Phong Vũ Di dù sao nghe cũng không hiểu gì, Diên Dục Luân vì vậy càng an tâm, không sợ bí mật thương nghiệp bị rò rỉ!
Lát sau bàn luận xong công việc, Diên Dục Luân chủ động rời khỏi phòng em trai, trả lại không gian riêng tư cho bọn trẻ.
Phong Vũ Di chắc chắn Diên Dục Luân rời khỏi, cô thở phào.
Lập tức, Diên Bảo quay sang nhìn cô cười.
- Vừa nãy chắc là em chán lắm, phải không?
Còn phải nói, cô thấy vô cùng chán!
Chỉ là, không trực tiếp hét lên!
Phong Vũ Di quay lại, thẳng thắn đáp:
- Không sai, em căn bản không biết hai người đang nói cái gì nữa. Hơn nữa khi hai người bàn luận, em giống như người vô hình, thật sự là rất chán!
Cũng đúng, Diên Dục Luân trước giờ luôn chỉ biết công việc, hiếm khi để tình cảm xen vào, đừng nói là Vũ Di, cho dù là bạn gái, anh ấy vẫn chưa có.
Diên Bảo thừa nhận chính anh vô tâm, lơ là không chú ý bảo bối, vô cùng biết lỗi, nói:
- Vũ Di, xin lỗi, anh không nghĩ đến cảm xúc của em chỉ tập trung bàn luận, khiến em uất ức rồi!
Dứt lời, liền vươn tay, kéo đem Phong Vũ Di vào lòng, hôn tóc cô một cái.
Phong Vũ Di vốn là người hiểu chuyện, mặc dù bình thường cô bốc đồng, nhưng lại là người rất tinh tế, Diên Bảo vì vậy rất an tâm!
Trong vòng tay Diên Bảo, ngửi được mùi cơ thể của anh, môi nhỏ lộ ra một nụ cười nham hiểm.
- Tướng công, nếu đã như vậy, anh có nên bồi thường cho em hay không đây?
Lập tức, mày Diên Bảo rũ xuống.
Phong Vũ Di lại muốn nằm trên anh?
Không được!
Lần này anh tuyệt đối không thể để cho cô chà đạp anh như vậy!
***
Buổi trưa Khiết Như đi cùng Thiên Minh và Khải Nguyên đến Vũ gia, Hạo Thy Nhật tạm thời có việc nên không thể có mặt, bất đắc dĩ giao bảo bối cho bọn họ chăm sóc.
Vũ gia ở Bắc Kinh là gia tộc có máu mặt, lúc trước nó cũng đến đó ở một lần, tất cả đường đi nước bước hầu như Khiết Như đều thông thuộc.
Lại nói đến gặp gỡ ba mẹ Vũ Khải Nguyên, trong lòng kỳ thật rất căng thẳng!
Dọc đường đi Khiết Như đều cảm thấy tim nó như muốn thoát ra khỏi lồng ngực, Vũ Thiên Minh ngồi bên cạnh, nhìn thấy mặt mũi Khiết Như đang khẩn trương, liền nắm lấy tay nó.
Hơi ấm khiến Khiết Như giật mình, quay sang đối mặt Vũ Thiên Minh.
- Anh Bin.
Vũ Thiên Minh mỉm cười, dịu dàng nói:
- Anh biết Khiết Như lo lắng, vốn dĩ đã nhiều năm như vậy trôi qua, em có cảm giác này cũng không sai. Nhưng mà Khiết Như, bình tĩnh một chút, anh Thiên Minh luôn ở bên cạnh em.
Cho dù trước kia hay là bây giờ, anh sẽ mãi bên cạnh nó.
Vũ Khải Nguyên thông qua kính xe quan sát thấy ánh mắt của Khiết Như dành cho Vũ Thiên Minh, lập tức gương mặt anh nặng nề.
“Khiết Như, nếu như ánh mắt ngày hôm nay em dành cho anh giống như đối với Vũ Thiên Minh thì tốt quá. Khiết Như, rốt cuộc thì anh phải làm sao em mới thích anh đây? Lẽ nào anh như vậy thua cuộc? Không, anh không cam lòng, anh tuyệt đối không thua cuộc.”