hồn về cung đình

Chương 3: Nguy cơ hậu cung


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày đầu tiên sau lễ nghi, Lý Mạn được dẫn vào phòng nghỉ riêng. Căn phòng rộng rãi, trần nhà cao, rèm lụa màu hồng nhạt bay phấp phới theo cơn gió từ cửa sổ, ánh sáng vàng ấm áp lan tỏa khắp nơi. Không khí tưởng chừng dịu dàng, nhưng lại khiến cô cảm thấy áp lực nặng nề: đây không còn là thế giới hiện đại quen thuộc, mà là cung đình đầy quyền lực và âm mưu. Tay cô run run khi đặt chiếc trâm vàng từ lễ vật lên bàn, ánh mắt vô thức lướt nhìn từng góc phòng, từng vật dụng được sắp xếp cẩn thận. Mỗi chi tiết đều như nhắc nhở cô: trong cung, mọi thứ đều không chỉ là vật trang trí – chúng là tín hiệu, là quyền lực, là thử thách.

Một phi tần trẻ tuổi bước vào, ánh mắt sắc bén và đầy ganh ghét. Cô mỉm cười lễ phép, nhưng trong lòng lập tức phân tích: đây là đối thủ trực tiếp, một người có thể lợi dụng vẻ ngoài để hãm hại cô. Lời nói nhẹ nhàng nhưng mỉa mai: “Tiểu thư mới, lần đầu vào cung chắc còn bỡ ngỡ nhỉ?” khiến Lý Mạn nhận ra, từng nụ cười, từng cử chỉ đều có thể trở thành vũ khí trong hậu cung. Cô đáp lễ bằng nụ cười tinh tế, khẽ cúi đầu: “Vâng, tôi… sẽ cố gắng.” Cô biết, trong cung, sự khéo léo đôi khi quan trọng hơn sức mạnh.

Ngay lúc đó, Hoàng tử Triệu Dật xuất hiện. Áo bào tím thẫm thêu rồng vàng uy nghiêm, ánh mắt lạnh nhưng tinh anh, khiến cô cảm thấy vừa sợ hãi vừa tò mò. Anh tiến đến gần, giọng trầm khàn: “Tiểu thư, hãy nhớ, cung đình không phải nơi bồng bột. Một sai lầm nhỏ cũng có thể khiến người trả giá đắt.” Lý Mạn gật đầu, cảm giác tim đập nhanh nhưng trong lòng lập tức hình thành kế hoạch: Nếu mình vận dụng kiến thức hiện đại, có thể dự đoán hành động của người khác và biến mối nguy thành cơ hội.

Triệu Dật dẫn cô vào phòng cận thần để học các nghi lễ cung đình: cách cúi chào, cách cầm trâm, cách ngồi đúng vị trí. Mỗi động tác đều yêu cầu hoàn hảo, sai một chi tiết có thể bị xem là bất kính. Một thái giám lớn tuổi đứng bên cạnh, giọng nghiêm nghị: “Tiểu thư, cung đình là nơi quyền lực và mưu mô. Không phải lúc nào cũng như ở ngoài. Hãy nhớ, mọi hành động đều bị quan sát.” Lý Mạn nhắm mắt, hít sâu và ghi nhớ, lập tức vận dụng trí tuệ hiện đại để phân tích ai là đồng minh, ai là kẻ thù.

Trong khi cô thực hành, một phi tần ganh ghét lại tiếp cận, ánh mắt đầy thù hằn: “Người mới này quá ngây thơ, để xem cô tồn tại được bao lâu.” Lý Mạn lặng lẽ mỉm cười, giả vờ lễ phép, nhưng trong lòng đã lập tức ghi nhớ, quan sát từng hành vi, từng cử chỉ. Cô nhận ra, mỗi nụ cười, mỗi lời nói trong cung đều là thử thách.

Sau buổi học, Triệu Dật dẫn cô ra ban công. Gió nhẹ thổi qua, hương hoa cỏ lan tỏa, tạo ra khoảnh khắc hiếm hoi dịu dàng giữa cung đình nghiêm ngặt. Anh nhìn cô, giọng trầm: “Tiểu thư, hãy nhớ, trong cung, không ai thực sự là bạn. Nhưng cũng đừng quá lo lắng. Nếu biết cách, người có thể sống sót, thậm chí nổi bật.”

Lý Mạn mỉm cười, trong lòng quyết tâm: Mình sẽ học cách sống sót, dùng trí tuệ và bản lĩnh hiện đại để biến mối nguy thành cơ hội. Và… sẽ khiến hoàng tử này phải nhìn mình khác đi. Ánh mắt anh sâu thẳm khiến cô vừa sợ vừa tò mò, cảm giác vừa e dè vừa bị thu hút.

Ngày kết thúc, Lý Mạn ngồi trong phòng riêng, cơ thể mệt mỏi nhưng đầu óc căng như dây đàn. Cô nhớ lại từng ánh mắt, từng lời nói, từng hành động, và bắt đầu lập kế hoạch: nhận diện đồng minh và kẻ thù, quan sát hành vi của Hoàng tử và phi tần, vận dụng kiến thức hiện đại để phòng ngừa âm mưu. Mỗi chi tiết đều được ghi nhớ và phân tích kỹ lưỡng.

Trong giấc ngủ, hình ảnh Hoàng tử Triệu Dật lạnh lùng nhưng sắc bén vẫn ám ảnh cô, như nhắc nhở: Trong cung, không có chỗ cho sự yếu đuối. Và Lý Mạn biết rằng, từ giây phút này, mỗi hành động của cô sẽ quyết định sự sống còn và cả tương lai của chính mình trong hậu cung nguy hiểm nhưng đầy hấp dẫn này.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×