hồng ảnh giữa vô thiên

Chương 3: Truy mệnh chi huyết


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời đổ mưa từ rạng sáng. Cơn mưa không nặng hạt, nhưng kéo dài dai dẳng như một bản nhạc buồn của đất trời.

Trong căn nhà gỗ nhỏ ở chân núi, Hồng Ảnh ngồi lặng bên bàn, cầm chén thuốc đã nguội. Mùi dược liệu nhàn nhạt quyện cùng hơi ẩm khiến không khí đặc quánh.

Bên giường, Dạ Hàn vẫn còn ngủ say. Thương thế hắn dù đã đỡ nhiều, nhưng ma khí trong người chưa tan hết. Mỗi lần phát tác, toàn thân hắn lạnh như băng, môi tím tái, linh lực hỗn loạn đến mức có thể khiến cả căn nhà tan thành tro bụi.

Hồng Ảnh thở dài. Nàng đã dùng phần lớn linh khí để áp chế ma lực trong cơ thể hắn, đổi lại thân thể mình yếu dần đi. Mỗi sáng tỉnh dậy, nàng đều cảm thấy như có hàng ngàn mũi kim châm trong huyết mạch — hậu quả của việc dùng linh huyết để phong ma.

Dù vậy, nàng không hối hận.

Vì nàng biết, nếu không có đêm ấy, Dạ Hàn đã chết.

Tiếng sấm vang vọng, một tia chớp xé ngang bầu trời. Dạ Hàn mở mắt.

Đôi mắt hắn vẫn đen, nhưng trong sâu thẳm ánh lên vệt đỏ mảnh như sợi tơ máu.

— “Ngươi chưa nghỉ sao?”

Giọng hắn khàn, nhưng trầm và có lực.

Hồng Ảnh lắc đầu, mỉm cười:

— “Ta sợ nếu ta ngủ, ngươi lại phát ma khí. Khi ấy ai cứu ngươi?”

Dạ Hàn chống tay ngồi dậy, mái tóc ướt dính bết vào cổ. Hắn nhìn nàng thật lâu, rồi hỏi khẽ:

— “Ngươi biết không… trên đời này chưa từng có ai dám dùng linh huyết để cứu ma.”

— “Vậy thì giờ có.” – Nàng đáp, giọng nhẹ tênh.

Hắn cười nhạt, nhưng nụ cười ấy lại phảng phất nỗi đau.

— “Ngươi biết không, dấu ấn trên tay ngươi là kết mệnh huyết. Khi một ma nhân và một người phàm chia linh huyết, sinh mệnh họ sẽ đan vào nhau. Nếu ta chết… ngươi cũng chết.”

Hồng Ảnh sững lại. Bàn tay khẽ run, nàng nhìn xuống cổ tay mình — nơi có vệt đỏ như ngọn lửa ẩn dưới da.

— “Ngươi biết điều đó mà vẫn im?”

— “Nếu ta nói, ngươi sẽ không cứu ta.”

Hắn nhìn nàng, ánh mắt trầm xuống, giọng thấp như gió đêm:

— “Ta đã quen với việc bị người đời sợ hãi, khinh rẻ. Nhưng lần đầu tiên… có người chạm vào ta mà không run rẩy.”

Hồng Ảnh im lặng. Nàng không biết nên trả lời thế nào.

Ngoài kia, mưa rơi lộp độp trên mái ngói, từng giọt như nhịp tim ai đó đang rối loạn.

Buổi trưa, tiếng vó ngựa vang lên từ xa. Linh Tiêu Tông đã lần theo khí tức tà huyết.

Cả vùng núi rung chuyển, linh trận bao phủ bầu trời, ánh sáng vàng đổ xuống như lưới sấm.

Hồng Ảnh cảm nhận linh lực dao động, sắc mặt tái đi.

— “Họ đến rồi.”

Dạ Hàn nhíu mày, đứng dậy. Hắc khí quanh hắn tỏa ra, chỉ một thoáng đã che kín cửa sổ.

— “Ngươi ở lại, ta ra ngoài.”

— “Không được! Ngươi chưa hồi phục, nếu dùng ma lực mạnh nữa sẽ…”

— “Nếu ta không ra, họ sẽ giết ngươi.”

Giọng hắn dứt khoát. Hồng Ảnh nắm lấy tay hắn, ánh mắt kiên định:

— “Nếu đi, ta đi cùng.”

Dạ Hàn nhìn nàng, trong mắt lóe lên tia bất lực. Hắn khẽ chạm lên trán nàng, linh lực đen chảy qua đầu ngón tay — trong thoáng chốc, nàng ngất lịm.

“Xin lỗi…” – giọng hắn khẽ vang khi đỡ nàng đặt lên giường.

Bên ngoài, trời nổi sấm.

Mười mấy đạo nhân áo vàng bay lơ lửng giữa không trung, dẫn đầu là Trưởng lão Thanh Hư của Linh Tiêu Tông – người nổi tiếng cương trực và tàn khốc.

Thanh Hư cầm kiếm, quát lớn:

— “Ma Tôn Dạ Hàn! Hôm nay ngươi giết người trong chính giới, còn dám mang tà ấn gieo họa xuống nhân gian. Thiên đạo không dung! Mau nộp mạng!”

Dạ Hàn ngẩng đầu, mái tóc đen tung trong gió.

Hắn mỉm cười, một nụ cười khiến cả đất trời lạnh đi:

— “Thiên đạo?”

Hắn khẽ nhếch môi.

— “Thiên đạo không dung ta, thì ta diệt thiên đạo.”

Hắc khí trào dâng, mặt đất rung chuyển. Cả bầu trời như bị nuốt vào bóng đen khổng lồ.

Một cú phất tay, linh lực bùng nổ, những đạo nhân đầu tiên bị đánh văng, máu phun tung tóe.

Thanh Hư hét:

— “Khai trận phong ma!”

Ánh sáng vàng bao quanh, mười hai linh phù lập thành pháp trận khổng lồ. Từng luồng điện đánh xuống, xuyên qua màn đêm hắc khí, chạm vào Dạ Hàn, phát nổ như sấm.

Máu hắn trào ra, nhưng hắn không lùi.

Trong lòng hắn chỉ có một hình ảnh — người con gái áo trắng đang ngủ trong căn nhà phía sau.

Hắn không sợ chết, nhưng sợ một lần nữa mất đi người ấy.

Bên trong, Hồng Ảnh choàng tỉnh.

Khi nàng cảm nhận được linh lực ngoài kia, tim nàng như ngừng đập. Nàng lao ra khỏi nhà, mặc cho máu trong người rỉ ra vì ma ấn phản nghịch.

Trước mắt nàng, bầu trời như vỡ nát. Dạ Hàn đứng giữa biển sét, thân thể rướm máu, vẫn chống lại hàng chục đạo nhân.

— “Dạ Hàn!” – nàng hét lên.

Hắn quay lại, đôi mắt đỏ sậm, máu chảy từ khóe miệng.

— “Vào trong! Mau lên!”

Nàng lắc đầu, nước mắt rơi hòa trong mưa:

— “Ta không để ngươi một mình!”

Một tia sét rơi xuống, nàng lao tới, dùng thân chắn trước hắn. Ánh sáng nổ tung.

Dạ Hàn bàng hoàng ôm lấy nàng, tiếng nổ xé tai.

Máu bắn tung tóe. Hồng Ảnh ngã vào lòng hắn, thân thể run nhẹ.

— “Ngươi… ngốc quá…” – giọng hắn nghẹn lại.

Nàng khẽ mỉm cười, đôi môi trắng nhợt:

— “Ngươi từng hỏi… vì sao ta cứu ngươi… Bây giờ ta biết rồi…”

— “Vì ta không muốn ngươi… chết… trước mặt ta.”

Hơi thở nàng yếu dần.

Dạ Hàn gào lên, hắc khí bùng nổ như biển đen nuốt trời. Linh trận bị phá, mười hai đạo nhân bị đánh tan. Sấm sét dừng lại, gió tắt.

Hắn ôm nàng vào lòng, ngẩng mặt nhìn lên bầu trời nứt toác:

— “Nếu thiên đạo dám cướp nàng… ta sẽ phá cả thiên đạo này!”

Hắc khí từ thân hắn phun lên cao, hình thành một cột sáng đen xuyên mây. Linh lực từ khắp vùng tụ về, đất nứt, cây gãy, chim bay tán loạn.

Giữa bão đen cuồn cuộn, máu Dạ Hàn hòa cùng máu Hồng Ảnh, chảy thành một vệt đỏ rực giữa đất trời — Truy mệnh chi huyết, huyết ấn kết sinh mệnh đôi bên.

Từ đó, một lời nguyền được hình thành:

“Nếu một trong hai rơi vào diệt vong, kẻ còn lại sẽ mang nửa linh hồn người kia mà sống.”

Khi trời tạnh, chỉ còn lại mảnh đất cháy xém và hai bóng người ngã trong mưa.

Hồng Ảnh vẫn còn thở yếu ớt.

Dạ Hàn gượng dậy, bế nàng rời khỏi chiến trường, máu chảy theo từng bước.

Phía xa, Thanh Hư còn sống sót, run rẩy nhìn theo, thốt lên:

— “Ma Tôn và y tiên… cùng một mệnh…”

Kết chương 3 – Truy mệnh chi huyết

Máu hòa trong mưa, linh hồn ràng buộc.

Từ hôm ấy, thiên đạo không còn nhìn họ là hai sinh linh tách biệt — mà là một định mệnh duy nhất:

Nếu một người ngã xuống, kẻ kia không thể sống.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×