hồng ảnh giữa vô thiên

Chương 4: Tuyết Bắc chi ẩn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trên phương Bắc xa xôi, nơi gió lạnh như dao và mặt đất quanh năm bị tuyết phủ trắng xóa, có một thung lũng bị lãng quên tên Vô Ngân.

Không ai sinh sống ở đó, bởi linh khí loãng, không cây mọc nổi, không thú vật trú ngụ. Nhưng chính nơi ấy, sau cơn bão máu ở thành Vân Dã, lại trở thành chốn nương thân của hai kẻ bị cả thiên hạ truy sát — Ma Tôn Dạ Hàn và y tiên Hồng Ảnh.

Khi Hồng Ảnh tỉnh dậy, khung cảnh đầu tiên nàng thấy là một trần nhà gỗ thấp, hơi ấm của lửa sưởi hắt vào mặt, và mùi dược liệu thoang thoảng trong không khí.

Ngoài trời, tuyết vẫn rơi lặng lẽ.

Nàng khẽ nhổm dậy, nhưng một cơn đau nhói khiến toàn thân tê dại. Cổ tay trái phát sáng đỏ, dấu ấn tà huyết vẫn chưa biến mất — chỉ có điều, nó giờ đây hòa thêm một lớp ánh tím nhạt, trông như hoa văn cổ xưa ẩn sâu dưới da thịt.

Ngay lúc ấy, giọng nói quen thuộc vang lên:

— “Đừng động. Ngươi vừa qua cơn hôn mê ba ngày. Linh hồn suýt rách, nếu cố vận khí sẽ tàn mệnh.”

Dạ Hàn ngồi bên bếp, tay cầm bình thuốc. Ánh lửa phản chiếu lên gương mặt hắn, nửa sáng nửa tối — tựa như giữa ánh và bóng, người này mãi chẳng biết mình thuộc về đâu.

Hồng Ảnh nhìn hắn, giọng khàn đi:

— “Ngươi… mang ta tới đây sao?”

— “Ừ.”

— “Ngươi bị thương mà vẫn dám bay qua Tuyết Bắc?”

— “Nếu ta không mang ngươi đi, Linh Tiêu Tông đã tìm thấy cả hai rồi.”

Nàng im lặng. Căn phòng nhỏ chỉ còn tiếng lửa cháy lép bép. Dạ Hàn đặt bình xuống, rót thuốc ra chén, đưa cho nàng.

— “Uống đi. Là linh dược của Ma Giới. Đắng, nhưng cứu được linh mạch.”

Hồng Ảnh nhận lấy, nhìn màu thuốc đen sẫm.

— “Ma dược có thể hại người phàm.”

— “Ngươi không còn là phàm nữa.”

Hắn nói khẽ, ánh mắt dừng trên cổ tay nàng — nơi vệt đỏ ánh tím vẫn đang mờ ảo.

Hồng Ảnh cúi đầu, không đáp. Nàng uống cạn, vị đắng lan tận cuống họng, cay đến tận tim.

Nhưng trong vị đắng ấy, có chút ấm lạ.

Những ngày sau đó, họ cùng sống trong căn nhà gỗ nhỏ giữa thung lũng Vô Ngân.

Dạ Hàn dựng nhà bằng linh thạch, còn Hồng Ảnh trồng vài loại thảo mộc chịu lạnh. Mỗi sáng tuyết phủ đầy mái, nàng nhóm lửa, hắn đi săn.

Một người nấu canh, một người cắt củi. Giữa vùng đất chết, hai sinh mệnh từng thuộc về hai thế giới khác nhau lại cùng tồn tại một cách lặng lẽ, dịu dàng đến mức chính họ cũng thấy lạ.

Dạ Hàn không nói nhiều, nhưng luôn lặng lẽ quan sát. Mỗi khi nàng ho, hắn lại pha thuốc; mỗi khi nàng ra ngoài hái thảo dược, hắn đi theo xa xa, tránh để nàng biết.

Một hôm, Hồng Ảnh đang nấu canh tuyết liên, chợt thấy hắn đứng ở cửa, nhìn ra ngoài tuyết.

Ánh sáng xám chiếu qua vai hắn, tỏa ra như khói.

— “Ngươi nghĩ gì thế?” – nàng hỏi.

— “Về những người đã chết.”

Giọng hắn khẽ như sương.

— “Có lẽ… họ oán ta nhiều lắm.”

Hồng Ảnh im lặng, rồi nói:

— “Nếu ngươi thật sự hối hận, chứng tỏ ngươi vẫn còn là người.”

Dạ Hàn quay lại, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên một tia lạ.

— “Ta từng nghĩ mình đã không còn nhân tâm. Nhưng khi thấy ngươi chắn tia sét ấy… ta sợ.”

— “Sợ gì?”

— “Sợ lần này… thật sự mất đi thứ duy nhất ta không thể tạo lại.”

Hồng Ảnh khẽ cười.

— “Ngươi nói nhiều rồi đấy.”

Nhưng nụ cười nàng run run, không che được.

Thời gian trôi. Tuyết phủ đầy núi.

Một hôm, Hồng Ảnh phát hiện dấu vết linh thú bị săn gần thung lũng.

Nàng lo lắng:

— “Linh Tiêu Tông đã tìm đến sao?”

Dạ Hàn bước ra, nhìn về phương nam, ánh mắt lạnh băng:

— “Không phải họ. Là Ma Giới.”

Nàng khẽ thở hắt.

— “Ma Giới? Sao lại…”

— “Ta từng phản thiên, phản cả ma giới. Giờ chúng coi ta là kẻ phản nghịch. Cả chính lẫn tà đều muốn ta chết.”

Câu nói ấy khiến Hồng Ảnh thấy lạnh đến tận xương.

Nàng biết, dù có trốn đến nơi nào, bóng tối vẫn sẽ tìm thấy họ.

Đêm đó, nàng thức trắng. Gió rít qua khe cửa, lửa bập bùng. Dạ Hàn đang ngồi dựa tường, mắt nhắm hờ.

Hồng Ảnh nhẹ bước đến, đắp tấm chăn lên người hắn.

Ngay khi nàng quay đi, hắn khẽ nói:

— “Ngươi vẫn không ngủ được?”

Nàng hơi giật mình.

— “Ngươi chưa ngủ à?”

— “Ma nhân không cần ngủ. Nhưng ta thích giả vờ ngủ khi ngươi ở gần.”

Nàng bật cười, tiếng cười nhỏ như chuông gió.

Hắn mở mắt, ánh lửa chiếu lên đôi đồng tử sáng lạ thường.

— “Ngươi cười rồi.”

— “Ta vẫn cười mà.”

— “Không. Đây là lần đầu tiên… ta thấy ngươi cười không buồn.”

Không khí lặng đi. Hồng Ảnh cúi đầu, cảm giác như tim mình đập lệch nhịp.

Nàng định nói gì đó, nhưng ánh nhìn của hắn khiến mọi lời tan biến.

Chỉ còn ánh lửa, hơi thở, và tiếng tim hòa nhau trong tĩnh lặng.

Sáng hôm sau, bầu trời đen kịt.

Một cơn bão tuyết kéo đến, dữ dội chưa từng có. Gió gào thét, cuốn bay mái nhà.

Từ xa, hàng trăm bóng áo đen xuất hiện giữa bão — quân của Ma Giới.

Dạ Hàn đứng trước cửa, hắc khí lan ra như biển đen.

Hắn biết, lần này không thể trốn nữa.

— “Ngươi ở trong, đừng ra.” – Hắn nói dứt khoát.

— “Không! Ta không để ngươi một mình nữa.”

Hồng Ảnh nắm chặt tay hắn.

Dạ Hàn nhìn nàng, giọng khàn đi:

— “Nếu ta chết, ngươi sẽ chết theo. Hãy giữ lấy mạng mình.”

— “Nếu sống mà không có ngươi, ta còn gọi gì là sống?”

Câu nói ấy khiến hắn khựng lại.

Rồi hắn cười, một nụ cười cay đắng mà dịu dàng.

— “Thì cùng chết.”

Hắc khí bùng nổ, đen kịt bao trùm tuyết trắng. Cả thung lũng biến thành chiến trường.

Những ma binh lao vào, tiếng gào thét vang vọng khắp núi. Dạ Hàn đánh bằng hết linh lực, hắc khí cuồn cuộn như dòng sông lửa.

Hồng Ảnh đứng sau hắn, vẽ trận pháp chữa thương, máu trên tay rỉ ra từng giọt, hòa vào gió.

Cơn bão kéo dài suốt ba canh giờ. Khi ánh sáng cuối cùng tắt đi, cả Vô Ngân chìm trong tro tàn và máu.

Đêm ấy, tuyết ngừng rơi.

Bầu trời tĩnh lặng, trăng tròn soi lên hai thân ảnh ngồi tựa vào nhau trước hiên.

Dạ Hàn bị thương nặng, máu thấm cả áo. Hồng Ảnh quỳ cạnh, cố cầm máu cho hắn.

— “Ngươi sẽ không chết.” – nàng thì thầm.

Hắn mở mắt, nhìn nàng qua làn sương.

— “Ngươi biết… ta chưa từng tin vào nhân quả. Nhưng có lẽ… chúng ta là nhân quả của nhau.”

Nàng run run cười, nước mắt rơi xuống môi hắn.

— “Nếu có kiếp sau, ta sẽ tránh xa ma giới.”

— “Nếu có kiếp sau…” – hắn khẽ cắt lời – “ta muốn làm người bình thường, trồng hoa cùng ngươi.”

Hồng Ảnh gục đầu vào ngực hắn, nước mắt ấm nóng hòa vào máu lạnh.

Ngoài kia, tuyết lại bắt đầu rơi, phủ lên hai người lớp mỏng như tấm chăn yên bình.

Không ai biết rằng, giữa vùng băng giá, một hạt giống nhỏ đã mọc lên — hạt giống của tình yêu, của lời thề sẽ khiến cả thiên đạo run rẩy trong tương lai.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×