hồng ảnh giữa vô thiên

Chương 5: Huyết Minh Kết Giới


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tuyết Bắc sau cơn bão lạnh đến mức mặt đất đóng băng như đá ngọc. Cây cối gãy đổ, vách núi lở, khung cảnh tàn tạ như tận thế.

Trong căn nhà nhỏ nơi thung lũng Vô Ngân, khói bếp vẫn tỏa ra — dấu hiệu duy nhất cho thấy nơi ấy còn sinh khí.

Ba tháng trôi qua kể từ trận chiến đẫm máu với Ma Giới.

Hồng Ảnh và Dạ Hàn vẫn sống ẩn mình, ngày ngày hái thuốc, luyện khí, chữa vết thương. Nhưng kể từ sau trận ấy, khí tức trong người Dạ Hàn dần trở nên bất ổn.

Cứ mỗi đêm trăng tròn, hắc khí trong cơ thể hắn lại bùng phát dữ dội, khiến đôi mắt hóa đỏ như lửa, máu tràn ra miệng, còn linh hồn rung chuyển như sắp nổ tung.

Hồng Ảnh biết — đó là dấu hiệu của Ma hóa hoàn toàn, khi hồn và thân tách rời, kẻ mang huyết ấn tà sẽ không còn là người, cũng chẳng còn là ma.

Nàng đã thử mọi cách: dùng linh thảo, ma dược, thậm chí truyền nửa linh khí của mình cho hắn.

Nhưng càng cứu, ma khí trong người nàng càng lớn. Dấu ấn đỏ trên tay nàng giờ đã lan đến tận cổ, rực như vết cháy máu.

Dạ Hàn biết, nhưng không nói.

Hắn chỉ nhìn nàng, mỗi đêm, trong yên lặng.

Một đêm đầu đông, trăng lạnh phủ lên tuyết, sáng đến chói mắt.

Dạ Hàn ngồi ngoài hiên, tóc dài tung bay trong gió. Hắc khí lượn quanh người hắn như sương đen.

Hồng Ảnh bước ra, khoác lên vai hắn tấm áo choàng.

— “Ngươi lại không ngủ.”

— “Ngươi biết ta không cần ngủ.”

— “Nhưng ta vẫn muốn ngươi nghỉ.”

Dạ Hàn mỉm cười, quay sang nhìn nàng:

— “Hồng Ảnh, nếu một ngày ta không còn là ta, ngươi sẽ làm gì?”

Nàng khựng lại.

— “Ngươi nói gì vậy?”

— “Nếu ta hóa ma hoàn toàn, nếu ta giết người, kể cả ngươi… ngươi sẽ ra tay chứ?”

Gió thổi qua, mang theo tuyết trắng rơi vào giữa hai người.

Hồng Ảnh nhìn thẳng vào mắt hắn, chậm rãi đáp:

— “Nếu ngươi thật sự trở thành kẻ không còn nhớ mình là ai… ta sẽ giết ngươi.”

Dạ Hàn bật cười.

— “Ngươi tàn nhẫn lắm.”

— “Không. Vì ta biết, nếu lúc đó ngươi vẫn còn chút lý trí, ngươi sẽ muốn ta làm vậy.”

Hắn im lặng. Rồi đột ngột đưa tay, nắm lấy bàn tay nàng.

Trên da họ, hai dấu ấn đỏ tím lóe sáng, hợp lại thành một hoa văn xoắn tròn như bông sen máu.

Một luồng linh lực mạnh mẽ bắn ra, tuyết dưới chân tan thành hơi nước.

Hồng Ảnh giật mình, nhưng Dạ Hàn không buông.

— “Từ nay, sinh mệnh ta và ngươi gắn kết bởi huyết minh này. Dù thiên đạo có xóa tên ta, chỉ cần ngươi còn thở, ta vẫn tồn tại.”

— “Ngươi điên rồi! Huyết Minh Kết Giới là cấm pháp, không thể giải!”

— “Ta không cần giải.”

Hắn nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy kiên quyết:

— “Ta đã từng mất ngươi một lần, ta không muốn mất thêm lần nữa.”

Hồng Ảnh run lên. Nước mắt rơi, rơi không tiếng.

— “Ngươi biết rõ kết giới này sẽ khiến linh hồn cả hai bị trói vào luân hồi, không thể siêu sinh. Dù kiếp sau, ta có muốn quên ngươi, cũng không thể.”

— “Vậy thì đừng quên.” – hắn nói khẽ, giọng trầm đến đau.

Hắn kéo nàng lại, ôm chặt vào lòng.

Tuyết rơi quanh họ, ánh trăng lạnh phủ lên hai thân ảnh hòa làm một.

Khoảnh khắc ấy, không còn chính – tà, không còn thiên – ma. Chỉ còn hai sinh linh mệt mỏi, nương vào nhau giữa vô tận cô độc.

Ba ngày sau.

Từ phương Nam, một luồng linh lực khổng lồ quét qua. Trên trời, mây đen tách làm hai, ánh vàng của Thiên Đao Truy Mệnh chiếu rực cả Tuyết Bắc.

Dạ Hàn lập tức cảm nhận được, ánh mắt hắn tối sầm.

— “Linh Tiêu Tông… tìm đến rồi.”

Hồng Ảnh siết chặt tay áo hắn:

— “Chúng ta đi thôi!”

— “Không kịp nữa.” – hắn khẽ nói. “Truy Mệnh Đao là linh khí do chính thiên đạo ban, chém một lần là định số. Ta không thể tránh.”

— “Không thể tránh thì cùng đối mặt!” – nàng hét lên.

Ngay khi nàng định niệm chú mở kết giới bảo hộ, bầu trời nổ tung. Một tia sáng vàng khổng lồ rơi xuống như sấm, đâm xuyên qua núi, chém nứt cả thung lũng.

Căn nhà gỗ tan thành tro, tuyết bốc hơi, đất rung chuyển.

Dạ Hàn giơ tay, hắc khí bùng lên, chắn lấy luồng sáng, nhưng cơ thể hắn bị đẩy lùi hàng chục trượng. Máu phun ra, đen như mực.

Trên không trung, Thanh Hư chân nhân cưỡi pháp đài, áo bay phấp phới.

Giọng ông vang vọng khắp sơn cốc:

— “Dạ Hàn, hôm nay ngươi tội chồng chất, giết người vô số, lại còn mê hoặc nhân tâm, liên kết tà huyết với y tiên! Tội đáng diệt!”

Hồng Ảnh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào trời:

— “Nếu cứu người là tội, thì ta nguyện tội cùng hắn!”

Thanh Hư biến sắc.

— “Hồng Ảnh! Ngươi bị tà ma mê hoặc, còn dám ngông cuồng chống thiên mệnh?!”

— “Thiên mệnh?” – nàng cười nhạt, nước mắt hòa trong gió lạnh – “Thiên mệnh nào lại bắt con người ta sống mà không được yêu?”

Câu nói như lưỡi dao đâm vào lòng đất trời.

Trời gầm lên, gió thổi rít, sấm sét cuộn tròn.

Dạ Hàn lao lên, một tay nắm chặt kiếm đen, tay kia nắm lấy tay nàng.

— “Hồng Ảnh, ta đỡ được một đòn. Khi ta nói ‘bây giờ’, ngươi hãy mở kết giới chạy.”

— “Không.” – nàng lắc đầu – “Nếu đi, ta đi cùng.”

— “Đừng cứng đầu!”

— “Nếu chết, ta chết cùng.”

Ánh mắt họ chạm nhau, trong đó là tất cả những gì họ không kịp nói suốt hai kiếp.

Trên trời, Thanh Hư hét lớn:

— “Thiên Đao! Giáng!”

Tia sáng vàng rực rỡ rơi xuống, sáng đến mức xóa cả màu trắng của tuyết.

Dạ Hàn hét lên, kéo nàng vào lòng, hắc khí bùng nổ tạo thành bức tường khổng lồ.

Ánh sáng và bóng tối va chạm, nổ tung. Núi tuyết sụp, đất vỡ toác, dòng năng lượng lan khắp trời.

Khi cơn chấn động qua đi, chỉ còn lại biển tuyết phẳng lặng.

Thanh Hư nhìn xuống, không thấy dấu vết hai người đâu cả.

Ông nhíu mày:

— “Đã tan thành tro rồi sao?”

Nhưng từ trong tầng tuyết dày, có một ánh sáng đỏ rực nhấp nháy.

Là Huyết Minh Kết Giới — vẫn tồn tại.

Dưới lòng đất sâu, giữa một hốc băng lạnh, hai thân ảnh nằm im trong vòng tròn máu tím.

Hồng Ảnh bất tỉnh, hơi thở yếu ớt.

Dạ Hàn gắng mở mắt, máu chảy từ trán, môi và ngực. Hắn gục đầu bên nàng, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay nàng.

Hắn mỉm cười, giọng khàn đi trong bóng tối:

— “Ta đã nói rồi… dù thiên đạo có xóa tên ta, ta vẫn theo nàng đến cùng.”

Một giọt máu cuối cùng rơi xuống, hòa vào kết giới, sáng rực như vì sao.

Ánh sáng ấy vẽ thành một vòng tròn khép kín, bảo vệ cả hai giữa lòng băng tuyết.

Bên ngoài, gió thét gào, tuyết phủ trắng vĩnh viễn thung lũng Vô Ngân.

Người đời về sau gọi nơi đó là “Huyết Tuyết Cốc”, vì mỗi khi trăng tròn, tuyết nơi ấy lại đỏ như máu — người ta bảo, đó là ánh phản chiếu của hai linh hồn chưa tan, vẫn nắm tay nhau giữa lòng đất, thách thức cả thiên mệnh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×