hồng ảnh giữa vô thiên

Chương 6: Huyết Tuyết phục sinh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trăm năm trôi qua.

Tuyết vẫn rơi ở Vô Ngân cốc, phủ kín vết nứt từng in dấu máu năm xưa. Mỗi đêm trăng tròn, tuyết nơi ấy lại nhuốm đỏ như lửa, gió rít gào như tiếng gọi từ cõi sâu.

Người đời truyền nhau rằng nơi đó bị nguyền rủa — rằng có hai linh hồn từng phản thiên, bị phong ấn vĩnh viễn dưới băng, vẫn nắm tay nhau chờ một lời hứa chưa trọn.

Nhưng không ai ngờ, lời hứa ấy thật sự có sức mạnh vượt qua cả cái chết.

Một đêm giữa đông.

Gió tuyết nổi lên đột ngột, trời đất chuyển màu máu. Dưới lòng cốc, giữa tầng băng sâu, một ánh sáng đỏ mờ nhạt lóe lên.

Trong khối băng trong suốt, bóng một người nữ đang nằm yên, tóc dài như dòng lụa, khuôn mặt thanh tú bình yên như ngủ say.

Đột nhiên, trên cổ tay nàng, dấu ấn tím đỏ bừng sáng. Từng tia máu mảnh như sợi tơ lan khắp người, hòa vào dòng linh lực yếu ớt trong tim.

Rồi… đập!

Một nhịp tim vang lên trong im lặng.

Lớp băng xung quanh bắt đầu nứt. Từng vết rạn lan ra như mạng nhện. Ánh sáng đỏ từ huyết ấn chiếu xuyên cả lớp băng dày.

Một hơi thở bật ra.

Hồng Ảnh mở mắt.

Ánh sáng đầu tiên nàng nhìn thấy sau trăm năm là ánh đỏ của máu hòa với ánh trăng. Nàng ho khan, hơi thở yếu, bàn tay run run chạm lên ngực mình — trái tim vẫn đập, nhưng chậm, và lạnh lẽo đến đáng sợ.

Trước mặt nàng, một tảng băng khổng lồ vẫn chưa tan. Trong đó là bóng người quen thuộc — Dạ Hàn, vẫn đang nhắm mắt, gương mặt bình thản như ngủ.

Hồng Ảnh khẽ gọi, giọng nàng run run:

— “Dạ Hàn…”

Không tiếng đáp. Chỉ có gió tuyết thổi qua khe đá, lạnh thấu tận xương.

Nàng quỳ xuống, bàn tay áp lên mặt băng, giọng nghẹn lại:

— “Ngươi nói dù thiên đạo có xóa tên, ngươi vẫn theo ta… Vậy ngươi ở đâu?”

Như để đáp lại, băng khẽ rung. Một vệt sáng đỏ hắt lên, rồi tắt.

Hồng Ảnh hiểu — linh hồn hắn vẫn còn, nhưng bị phong ấn trong kết giới Huyết Minh chính hắn tạo ra để cứu nàng.

Nước mắt hòa cùng tuyết.

Nàng khẽ cười, nụ cười vừa yếu ớt vừa kiên định:

— “Được, nếu ngươi chờ, ta sẽ tìm cách phá kết giới. Dù mất bao lâu, ta cũng sẽ mang ngươi về.”

Hồng Ảnh rời Vô Ngân cốc.

Nàng phải tìm người biết thuật “Phá Huyết Chú” – pháp cổ đã thất truyền từ thời Thượng cổ, có thể giải phong ấn máu.

Nhưng trăm năm đã qua, thế gian chẳng còn ai nhớ đến Thần Nữ, chẳng còn ai tin vào Ma Tôn.

Nàng lên đường, mang theo một thanh kiếm gãy và mảnh ngọc đeo cổ khắc tên “Dạ Hàn”.

Khí tức trên người nàng yếu, nhưng trong mắt lại có thứ ánh sáng mà ngay cả tiên nhân cũng không dám nhìn lâu — ánh sáng của kẻ đã chết mà vẫn sống, của linh hồn vượt qua thiên đạo.

Ba tháng sau, tại trấn Tương Dương.

Hồng Ảnh xuất hiện dưới thân phận một nữ lữ y lang tên Tô Ảnh, mở quán nhỏ chữa bệnh gần miếu cổ.

Mỗi đêm, khi trăng lên, nàng ngồi viết phương thuốc, nhưng chẳng bao giờ bán cho ai — vì những thứ nàng tìm không có trong nhân gian.

Một lần, khi đang khâu lại vết thương cho một tiểu đồng bị ngã, nàng nghe tiếng bước chân phía sau.

Một người đàn ông mặc áo xám tro, tóc buộc cao, khuôn mặt lạ mà quen.

Hắn nói:

— “Ngươi dùng linh dược quá mạnh cho phàm nhân. Cách chữa đó chỉ có ở Ma Giới.”

Hồng Ảnh ngẩng lên, thoáng giật mình.

Người kia có khí tức kỳ lạ – nửa tiên nửa ma.

Nàng bình tĩnh đáp:

— “Ta học từ sách cổ.”

— “Sách cổ? Hay là ngươi từng sống ở ranh giới hai giới?”

Giọng nói ấy khiến nàng cảm thấy bất an.

Người đàn ông cười nhẹ:

— “Đừng sợ. Ta không đến để hại ngươi. Trên tay ngươi có dấu huyết cổ — đó là kết giới Ma Thần. Nếu không giải, ngươi sẽ chết trong ba năm tới.”

Hồng Ảnh sững người.

— “Ngươi… biết cách giải sao?”

— “Có thể. Nhưng…” – hắn tiến lại gần, ánh mắt sắc như gươm – “Ngươi phải đổi lấy một thứ.”

— “Là gì?”

— “Nửa linh hồn còn lại của Ma Tôn bị phong ấn dưới Huyết Tuyết Cốc. Ta muốn nó.”

Không khí đông lại.

Hồng Ảnh nhìn hắn, ánh mắt lạnh như băng:

— “Ngươi là ai?”

— “Ta là Lạc Thiên, người từng là thủ hộ của Ma Tôn Dạ Hàn… và cũng là kẻ muốn kết thúc mọi nhân quả mà hắn để lại.”

Nàng lùi lại, giọng run lên vì giận:

— “Ngươi phản bội hắn.”

— “Không. Ta giải thoát hắn.”

Lạc Thiên cười nhạt.

— “Ngươi không hiểu đâu. Huyết Minh Kết Giới là sai lầm. Cứ để hắn sống mãi trong đó, hắn sẽ mãi không thể siêu sinh, mãi chịu đau đớn.”

Hồng Ảnh cắn môi, máu rỉ ra.

— “Ngươi nói dối. Hắn chưa từng sợ đau.”

— “Ngươi sai. Hắn sợ nhìn thấy ngươi chết. Giờ hắn bị phong ấn, mỗi ngày phải nhìn thấy linh hồn ngươi rời khỏi thân mà không thể chạm. Đó là địa ngục.”

Lời nói ấy như lưỡi dao xuyên vào tim.

Hồng Ảnh im lặng hồi lâu, rồi nói khẽ:

— “Nếu ta đồng ý… ngươi sẽ giải phong ấn?”

Lạc Thiên gật.

— “Ta sẽ cho ngươi một cơ hội để gặp lại hắn. Nhưng nhớ — khi phá ấn, hoặc ngươi sống, hoặc hắn sống. Không thể cả hai.”

Nàng ngẩng đầu, ánh mắt ánh lên tia sáng lạ.

— “Nếu chỉ được một người sống, ta chọn hắn.”

Lạc Thiên nhìn nàng, ánh mắt chợt dịu đi, như trộn lẫn thương hại và ngưỡng mộ.

— “Đúng là y tiên trăm năm trước.”

Hắn lấy trong áo ra một tấm phù cổ, khắc bằng máu đen.

— “Ba đêm nữa, trăng tròn. Khi Huyết Tuyết nổi, đến Vô Ngân. Nhưng nhớ… một khi bước vào, ngươi sẽ không thể quay lại.”

Đêm ấy, Hồng Ảnh ngồi một mình bên cửa, nhìn trăng treo giữa bầu trời lạnh.

Nàng đưa tay vuốt nhẹ miếng ngọc đeo cổ.

Ánh trăng phản chiếu trong mắt nàng, long lanh như sương, mà cũng như lệ.

— “Dạ Hàn…

Chàng từng nói nếu có kiếp sau, sẽ trồng hoa cùng ta.

Nhưng ta không cần kiếp sau.

Chỉ cần một lần này, ta được thấy chàng mở mắt…

Dù phải dùng cả sinh mệnh mình.”

Ngoài kia, gió tuyết nổi lên, như nghe được lời thề ấy.

Trong lòng nàng, ánh sáng đỏ bừng lên từ huyết ấn, tỏa sáng xuyên qua lớp áo mỏng — một linh hồn đã sẵn sàng đánh đổi mọi thứ, chỉ để giữ một lời hứa dang dở trăm năm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×