Ba đêm trôi qua.
Trăng tròn treo giữa trời Tuyết Bắc, đỏ như lửa. Cả Vô Ngân Cốc chìm trong sắc huyết, tuyết rơi không trắng mà ánh lên màu rượu vang nhạt — thứ màu chỉ xuất hiện khi trời đất sắp chứng kiến một lời thề vượt khỏi mệnh số.
Giữa cốc, băng đá phủ dày hàng trăm trượng vẫn chưa tan.
Hồng Ảnh bước tới, áo choàng trắng phất phơ giữa gió, ánh mắt không còn do dự. Mỗi bước đi, tuyết tan thành nước dưới chân nàng, hòa thành vệt máu loang trên nền đất.
Nàng đứng trước khối băng khổng lồ chứa thân thể Dạ Hàn.
Hắn vẫn nằm yên trong đó, đôi mắt khép lại, khuôn mặt tĩnh lặng. Tóc đen và vạt áo vẫn bay trong làn khí đỏ nhạt — như thể chỉ đang ngủ, chứ không chết.
Bên cạnh, Lạc Thiên đã có mặt từ lâu.
Hắn khoác áo xám, tóc tung trong gió, đôi mắt thâm trầm như vực.
— “Ngươi đến rồi.”
— “Ngươi nói, ta chỉ có một cơ hội.” – Hồng Ảnh khẽ đáp.
— “Đúng. Khi huyết nguyệt lên đỉnh, kết giới sẽ yếu đi. Nhưng muốn phá nó, ngươi phải dùng chính linh hồn làm mồi.”
Hồng Ảnh gật.
Không sợ hãi, không do dự.
Lạc Thiên nhìn nàng, giọng hắn có phần trầm hơn:
— “Một khi linh hồn ngươi tan, Ma Tôn sẽ tỉnh. Nhưng ngươi sẽ biến mất hoàn toàn. Không đầu thai, không tồn tại.”
Nàng cười, dịu dàng mà buồn bã:
— “Ta không cần tái sinh. Cả đời này, ta chỉ sống cho một điều.”
— “Ngươi điên thật.” – Lạc Thiên lẩm bẩm.
— “Có lẽ.” – nàng khẽ nói. “Nhưng nếu yêu một kẻ từng bị cả thiên hạ nguyền rủa mà vẫn muốn cứu hắn, thì điên cũng là một cách sống.”
Hắn im lặng. Không phản đối nữa.
Rồi Lạc Thiên rút từ áo ra một chiếc phù đỏ, đặt giữa đất.
— “Đứng vào trung tâm trận, dùng máu kích hoạt. Khi nguyệt toàn viên, đọc theo ta.”
Gió nổi lên.
Tuyết xoáy tròn quanh cốc như hàng ngàn cánh tay vô hình.
Hồng Ảnh bước vào vòng pháp, ngồi xuống. Nàng cắn đầu ngón tay, để máu nhỏ xuống đất. Từng giọt máu chạm tuyết, phát sáng.
Trận pháp lập tức rực đỏ, vẽ nên vô số ký tự cổ xoay quanh nàng.
Lạc Thiên đọc chú:
“Dĩ huyết vi ấn, phá phong chi môn, dĩ hồn tế thiên, hoàn nhân chi nguyện.”
Ánh sáng đỏ bắn thẳng lên trời, hòa vào ánh trăng máu.
Khối băng trước mặt rung lên dữ dội, vết nứt bắt đầu lan.
Hồng Ảnh ngẩng đầu, đôi mắt phản chiếu ánh đỏ rực.
Nàng thấy hắn — Dạ Hàn — trong băng, khẽ lay động. Một giọt nước mắt tràn ra nơi khóe mắt hắn, rồi đông lại thành sương.
Nàng run run giơ tay chạm vào mặt băng.
— “Dạ Hàn, tỉnh dậy đi... Ta đến rồi.”
Băng nứt toạc.
Một tiếng nổ chấn động cả cốc. Lạc Thiên lùi lại, quát lớn:
— “Còn một tầng phong ấn! Ngươi phải hiến nốt linh hồn còn lại!”
Gió xoáy mạnh đến mức cuốn bay áo choàng của nàng.
Hồng Ảnh nhìn về phía khối băng, mỉm cười:
— “Nếu chỉ cần vậy... thì có đáng gì.”
Nàng cắn lưỡi, phun máu ra. Máu bốc khói, hóa thành sợi chỉ đỏ quấn quanh khối băng.
Linh hồn nàng bắt đầu tách khỏi thân, như dải sương mỏng, chập chờn trong gió.
Dạ Hàn mở mắt.
Hai con ngươi đỏ rực sáng lên giữa biển băng.
Tiếng nứt vỡ vang dội, lớp băng tan ra thành nghìn mảnh. Một luồng hắc khí tuôn ra, xoáy cao lên tận mây.
Trong ánh sáng ấy, Hồng Ảnh gục xuống, môi vẫn mỉm cười.
Dạ Hàn bước ra, toàn thân vẫn nhuốm máu băng, đôi mắt hoang dại, linh khí hỗn loạn. Hắn nhìn quanh, rồi dừng lại ở nơi Hồng Ảnh đang ngã.
— “Ảnh...”
Một tiếng gọi khàn khàn, như lưỡi dao cứa vào cổ họng.
Hắn lao đến, đỡ lấy nàng. Cơ thể nàng lạnh, hơi thở mong manh như khói.
— “Sao... sao ngươi lại...”
Nàng khẽ mở mắt, nhìn hắn, giọng yếu đến nỗi gió suýt mang đi:
— “Ta... đã hứa... sẽ gọi chàng dậy... mà...”
Dạ Hàn run lên, ôm chặt nàng.
— “Không! Ta không cần tỉnh dậy nếu phải đánh đổi ngươi! Tại sao luôn là ngươi chịu khổ vì ta?”
Hồng Ảnh mỉm cười, chạm tay lên má hắn:
— “Vì ta biết... nếu không cứu, chàng sẽ mãi cô độc... như ta từng cô độc.”
Máu lại trào nơi môi nàng. Ánh sáng quanh người nàng mờ dần, như sương tan trước bình minh.
— “Không được!” – Dạ Hàn gào lên, linh lực trào ra dữ dội, muốn giữ lấy linh hồn nàng. Nhưng vòng kết giới đỏ vẫn sáng lên, ngăn hắn lại.
Lạc Thiên đứng cách đó không xa, ánh mắt pha lẫn thương cảm và kính phục.
— “Ngươi không thể giữ nàng. Huyết Minh đã hoàn. Một linh hồn đổi một linh hồn. Giờ chỉ còn ngươi sống.”
Dạ Hàn nhìn hắn, ánh mắt rực lửa:
— “Không... Ta không cần sống nếu nàng không còn!”
Hắn rút kiếm, chém vào chính ngực mình. Máu đen phun ra, hòa với ánh đỏ đang tan nơi Hồng Ảnh.
Hai luồng linh khí va vào nhau, xoắn lại.
Cả bầu trời nổ tung.
Một luồng sáng đỏ bắn lên cao, xuyên mây, xé toạc bóng tối.
Hồng Ảnh mở mắt lần cuối — trong mắt nàng là hình ảnh hắn, đang cười giữa máu và tuyết.
“Nếu có kiếp sau…
đừng làm thần, đừng làm ma.
Chúng ta chỉ là người.”
Giọng nàng tan trong gió.
Rồi cơ thể nàng hóa thành nghìn cánh hoa đỏ, bay lên trời.
Dạ Hàn nhìn theo, đôi mắt khô cạn nước.
Hắn ngửa mặt hét lên, tiếng gào hòa với tiếng sấm, làm tuyết trên núi đổ ầm ầm.
Lạc Thiên quay đi, khẽ nói:
— “Hai kẻ điên… Đến cuối cùng vẫn chỉ biết yêu bằng máu.”
Khi bình minh lên, Vô Ngân Cốc không còn dấu vết trận chiến.
Chỉ còn một thanh kiếm cắm giữa tuyết, quanh đó nở một đóa hoa đỏ tươi — giữa mùa đông giá lạnh.
Người đời sau gọi loài hoa ấy là “Huyết Ảnh”, nói rằng nó mọc lên từ giọt máu của y tiên và ma tôn — thứ minh chứng rằng có những tình yêu đủ mạnh để khiến cả thiên đạo cúi đầu.