Gió sớm từ khe núi thổi qua, mang theo hơi sương lạnh thấu xương. Cả dãy rừng Tử Vân tĩnh lặng như đang ngủ yên, chỉ có tiếng suối róc rách xen giữa tiếng gió lùa qua tán lá. Linh Nhiên ngồi tựa vào tảng đá bên bờ suối, vết thương trên vai đã khô máu nhưng lòng nàng vẫn còn rỉ máu. Ba ngày nay, nàng sống một mình giữa rừng sâu, tránh né cả người lạ lẫn đồng đạo giang hồ. Mỗi đêm, khi nhìn ánh trăng chiếu xuống mặt nước, hình bóng Đình Hạo lại hiện lên trong ký ức.
Nàng không thể quên ánh mắt của y đêm ấy – không hẳn lạnh lùng, mà là phức tạp, như chứa đựng điều gì không thể nói. Nhưng lý trí không cho phép nàng mềm yếu. Huyết Y Môn là kẻ thù không đội trời chung, nàng không thể có chút cảm tình nào với người thuộc về bọn chúng. Tuy nhiên, trái tim lại phản bội nàng. Chỉ cần nhắm mắt, những ký ức cùng y luyện kiếm, cùng nướng cá, cùng ngồi dưới trăng uống rượu lại ùa về rõ ràng như mới hôm qua.
Đêm thứ tư, trời đổ mưa rào. Linh Nhiên tìm chỗ trú trong một hang đá nhỏ. Mưa như trút nước, sấm sét vang dội, gió lạnh buốt thổi xuyên qua áo. Nàng run lên, cố nhóm lửa nhưng gió thổi tắt liên hồi. Khi định gục xuống vì lạnh, một bóng người từ bên ngoài xuất hiện.
“Linh Nhiên.”
Giọng nói ấy, dù nàng có chết cũng không thể quên. Linh Nhiên lập tức rút kiếm, ánh thép lóe lên giữa ánh chớp. “Đừng lại gần!”
Đình Hạo không tránh, chỉ lặng lẽ bước vào, vai áo ướt đẫm, vết thương cũ rớm máu. Trong mắt y, ánh nhìn chứa đầy nỗi mệt mỏi và hối hận. “Ta không đến để giao đấu. Chỉ muốn nhìn xem nàng có bình an không.”
“Ngươi đến để chắc chắn rằng ta vẫn còn sống, để Huyết Y Môn tiện diệt nốt ta sao?” – nàng nói, giọng nghẹn lại.
Đình Hạo nhìn nàng, lặng đi một hồi lâu. Cuối cùng y tháo áo khoác ngoài, đặt xuống trước mặt nàng: “Dù nàng có tin hay không, ta chưa từng hại nàng. Huyết Y Môn đúng là ta từng thuộc về, nhưng giờ ta không còn là người của chúng nữa.”
Linh Nhiên cười nhạt: “Không còn? Ngươi nghĩ ta sẽ tin ư? Người của Huyết Y Môn thề chết trung thành với chủ. Kẻ phản bội chẳng bao giờ sống quá ba ngày.”
“Ta sống vì một người.” – Đình Hạo nói khẽ. “Người ấy từng cứu ta, từng nhìn ta bằng ánh mắt không sợ hãi, dù biết ta mang máu của Huyết Y Môn.”
Linh Nhiên khựng lại, hơi thở nghẹn trong lồng ngực. Y đang nói về ai?
Ánh lửa lập lòe phản chiếu khuôn mặt y – gầy hơn, đôi mắt sâu hơn. Y từ tốn kể, giọng như gió rì rào: “Khi ta mười bảy tuổi, bị trọng thương, bị chính người trong môn truy sát. Là một cô gái áo trắng đã cứu ta, băng bó vết thương, còn chia cho ta nửa bánh khô. Nàng ấy chẳng hỏi ta là ai, chẳng sợ máu, chỉ cười nói: ‘Ngươi sống đi, một ngày nào đó hãy sống vì điều gì đó tốt đẹp hơn giết chóc.’ Từ ngày đó, ta tìm lý do để sống khác đi. Và ta rời Huyết Y Môn.”
Linh Nhiên lặng người. Ký ức trong đầu nàng thoáng hiện: năm ấy, khi xuống núi tìm thuốc, nàng từng cứu một thiếu niên trọng thương dưới vực sâu. Nàng băng bó, ở lại ba ngày rồi đi. Lúc ấy, nàng chưa biết tên y.
“Là ngươi…” – nàng thốt lên.
Đình Hạo khẽ gật đầu. “Ta đã tìm nàng khắp nơi suốt nhiều năm. Khi gặp lại, ta không dám nói ra, sợ nàng hận ta, sợ mọi thứ tan biến. Cho đến đêm ấy, mọi chuyện bị phơi bày…”
Giọng y nghẹn lại. Bên ngoài, sấm vang lên, ánh sáng lóe rọi vào đôi mắt họ. Linh Nhiên nhìn y, lòng dâng lên cơn sóng lạ. Mọi nghi ngờ, thù hận dường như va chạm mạnh với ký ức và cảm xúc. Nàng run lên, không biết là vì lạnh hay vì điều gì đó khác.
“Ngươi có biết ta đã từng thề không bao giờ tha thứ cho người Huyết Y Môn không?” – nàng nói khẽ.
“Biết.”
“Vậy sao ngươi vẫn đến?”
“Vì ta đã hứa, dù nàng hận, ta vẫn sẽ bảo vệ nàng đến khi nhắm mắt.”
Câu nói của y khiến nàng không thể nói gì thêm. Gió bên ngoài dịu lại, chỉ còn tiếng mưa rơi lộp độp. Trong hang, ánh lửa cháy lên nhờ bó củi khô Đình Hạo mang theo. Nàng ngồi xuống, im lặng một lúc lâu rồi nói nhỏ: “Tại sao lại là ta?”
“Vì giữa muôn người, chỉ có nàng từng nhìn ta bằng đôi mắt không có sợ hãi.”
Khoảnh khắc ấy, trái tim Linh Nhiên như vỡ ra. Nàng cảm thấy thứ gì đó ấm áp len lỏi trong lồng ngực, xua tan giá lạnh. Cả hai ngồi lặng, chỉ có ánh lửa phản chiếu ánh trăng ngoài cửa hang. Mưa vẫn chưa ngừng, nhưng không còn nặng nề nữa.
Sau cùng, Linh Nhiên lên tiếng: “Nếu ta tin ngươi… liệu có ngày ngươi sẽ rời bỏ ta không?”
Đình Hạo nhìn sâu vào mắt nàng, ánh nhìn kiên định: “Ta đã từng là kẻ không có quê hương, không có nơi để quay về. Nhưng nếu nàng cho phép, ta nguyện lấy lời thề làm mạng sống. Từ nay, kiếm của ta chỉ vì nàng mà ra khỏi vỏ.”
Linh Nhiên thoáng sững người, đôi môi mấp máy: “Ngươi… đang nói thật?”
Đình Hạo rút thanh kiếm đeo sau lưng, đặt giữa hai người. “Đây là kiếm Huyết Ảnh. Từ hôm nay, nó chỉ nghe lệnh nàng. Nếu ta phản bội lời thề, máu ta sẽ chảy theo lưỡi kiếm mà tuyệt mệnh.”
Nói rồi, y khẽ rạch một đường trên lòng bàn tay, để máu nhỏ xuống lưỡi kiếm. Ánh đỏ ánh lên trong lửa, như khắc ghi lời thề sâu trong trời đất. Linh Nhiên nhìn cảnh ấy, tim nàng nhói lên, không còn phân biệt được đâu là đúng sai, đâu là hận yêu.
Nàng nắm lấy chuôi kiếm Hồng Liên bên mình, đặt chéo lên Huyết Ảnh. Hai lưỡi kiếm chạm nhau phát ra tiếng ngân dài, như lời chứng giám của đất trời. “Nếu ngươi dám thề, ta cũng dám tin.”
Đêm ấy, họ ngồi cùng nhau đến sáng. Ngoài trời, mưa dứt, trăng lấp ló sau mây. Ánh sáng dịu rọi xuống, bao phủ hai thân ảnh ngồi sát bên bếp lửa, một trắng một đen, hai dòng máu từng đối nghịch, nay hòa chung trong khoảnh khắc lặng lẽ ấy.
Khi bình minh lên, sương trắng mờ mịt cả rừng. Linh Nhiên bước ra khỏi hang, hít một hơi thật sâu. Phía sau, Đình Hạo lặng lẽ bước theo, dáng y cao lớn, trầm tĩnh, đôi mắt nhìn nàng chứa đầy sự dịu dàng mà y chưa từng để lộ trước ai.
“Linh Nhiên.”
“Ừ?”
“Sau này, nếu có người hỏi, nàng sẽ nói thế nào về ta?”
Nàng quay lại, mỉm cười nhẹ, ánh mắt sâu thẳm: “Ta sẽ nói… có một kẻ từng khiến ta tin lại vào con người.”
Đình Hạo khẽ cúi đầu, khóe môi cong lên nụ cười hiếm hoi. “Vậy là đủ.”
Gió thổi qua, mang theo mùi hương cỏ dại. Hai người cùng bước đi, bóng họ đổ dài trên con đường mờ sương. Từ đó, Linh Nhiên không còn đơn độc. Nàng không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng trong khoảnh khắc này, giữa giang hồ đầy máu và hận, họ đã có một điều thật nhỏ bé mà thiêng liêng — niềm tin.
Đêm mưa ấy, lời thề giữa hai người được khắc sâu trong núi rừng. Không cần giấy mực, không cần chứng nhân. Chỉ có hai thanh kiếm, hai linh hồn từng lạc lối, giờ tìm thấy nhau.