Sau đêm mưa, trời trong đến lạ. Ánh mặt trời chiếu xuyên qua tán lá, sương sớm còn vương trên ngọn cỏ, long lanh như từng giọt thủy tinh. Linh Nhiên cùng Đình Hạo đã rời hang đá, băng qua triền núi Tử Vân để đến trấn nhỏ dưới chân đèo. Từ ngày họ lập lời thề, mối quan hệ giữa hai người đã thay đổi — không còn là nghi kỵ, cũng chưa hẳn là tin tưởng tuyệt đối, nhưng trong ánh mắt họ đã có sự giao hòa khó tả.
Trấn Phù Dung là nơi buôn bán sầm uất, nằm giữa đường thương lộ nối hai vùng Nam Bắc. Người người qua lại, tiếng rao hàng, tiếng ngựa xe rộn ràng. Linh Nhiên và Đình Hạo thuê một căn phòng nhỏ trong khách điếm “Túy Hoa Lâu”. Nàng cải trang thành một nữ y lang, còn y đội nón trúc, khoác áo vải thô, trông chẳng khác dân thường. Nhưng giữa chốn ồn ào ấy, chẳng ai ngờ được rằng hai người họ từng là kiếm khách mang thù huyết hận giang hồ.
Buổi chiều, Linh Nhiên đi dọc chợ mua thuốc. Từ sau trận giao chiến đêm đó, vết thương của Đình Hạo chưa lành hẳn. Nàng nhìn y ngày ngày im lặng, chỉ khẽ chau mày khi nội tức đảo loạn. Mỗi lần thế, tim nàng lại nhói lên. Không biết từ bao giờ, sự bình tĩnh của nàng trước đây đã tan biến, thay bằng nỗi lo sợ khó gọi tên.
“Tiểu thư, thuốc ngải khô hôm nay hiếm lắm, giá tăng gấp đôi.” — ông lão bán thuốc nói.
“Không sao, ta mua hết.” — Linh Nhiên đáp nhẹ, ánh mắt không rời những bao dược liệu.
Khi nàng định quay đi, từ góc chợ vọng đến tiếng đàn kỳ lạ. Âm điệu ấy trầm buồn, lẫn trong nhịp bước người qua lại, như cắt vào lòng người nghe. Linh Nhiên dừng lại, ngẩng đầu tìm kiếm. Ở góc xa, một người mù đang ngồi đánh đàn tỳ bà, bên cạnh có một con chim đen đậu trên vai. Nhưng điều khiến nàng khựng lại không phải là tiếng đàn, mà là một câu hát nhẹ vang lên giữa gió:
“Máu hoa vấy giang hồ, hận sâu khắc Huyết Liên…”
Hồng Liên — danh xưng gắn liền với kiếm pháp gia tộc nàng, từ lâu đã bị vùi lấp cùng máu của bao người thân. Nàng siết chặt bàn tay, ánh mắt sắc lạnh. Người hát đó là ai? Tại sao lại biết bài ca chỉ truyền trong nội môn Lâm gia?
Bóng người mù dường như nhận ra ánh nhìn của nàng, dừng tay, nở nụ cười lạ. “Tiểu cô nương, nghe tiếng đàn mà động tâm, hẳn có chuyện chưa dứt?”
Giọng hắn khàn đặc, mỗi chữ bật ra đều mang theo nội lực. Linh Nhiên cảm nhận khí tức quanh hắn khác thường — không phải kẻ mù bình thường. Nàng khẽ cúi đầu, đáp lạnh nhạt: “Chỉ là một khúc đàn cũ, có gì đáng động tâm?”
Người mù nghiêng đầu, cười sâu hơn. “Vậy sao? Nhưng ngươi biết không, trong giang hồ có lời đồn, con cháu Lâm gia chưa tuyệt tự. Có người nói… một nữ tử mang kiếm Hồng Liên vẫn còn sống.”
Linh Nhiên lạnh người. Trong giây lát, mạch khí trong cơ thể dồn lên, nhưng nàng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh. “Giang hồ đồn nhiều chuyện vô căn cứ, tiền bối đừng để tâm.”
“Ha…” — tiếng cười của hắn khẽ vang, trầm như tiếng gió đêm. “Nếu vậy, mong cô nương bình an.”
Hắn quay lưng, bóng áo đen khuất dần giữa dòng người. Nhưng Linh Nhiên biết — đó không phải kẻ vô danh. Người này đến đây, chắc chắn vì nàng.
Khi trở về Túy Hoa Lâu, Đình Hạo đang luyện công. Bên cạnh là nồi thuốc đang sôi. Thấy nàng bước vào, y ngẩng đầu: “Nàng đi lâu hơn thường lệ.”
“Ta gặp một người lạ.” — Linh Nhiên nói, đặt gói thuốc xuống. “Một kẻ mù, nhưng nội lực thâm hậu. Hắn biết về Lâm gia.”
Ánh mắt Đình Hạo trầm xuống. “Người của Huyết Y Môn.”
“Ngươi chắc chứ?”
“Không sai. Bọn chúng từng có một cao thủ tên Mộ Không — mù từ nhỏ, nhưng có thể nghe hơi thở mà đoán vị trí đối thủ trong ba bước. Hắn là ác nhân khét tiếng, chuyên săn người mang bí kíp cổ.”
“Vậy tức là hắn đến vì ta.”
“Không chỉ hắn.” — giọng Đình Hạo thấp lại. “Từ khi rời núi, ta đã cảm nhận có kẻ theo dõi. Huyết Y Môn chắc đã biết nàng còn sống. Chúng không dễ bỏ qua đâu.”
Linh Nhiên mím môi, lòng trào lên nỗi tức giận. “Bọn chúng chưa trả giá cho Lâm gia, ta sẽ không trốn mãi.”
Đình Hạo bước lại gần, nắm nhẹ cổ tay nàng. “Nàng nóng vội sẽ rơi vào bẫy. Ta hiểu Huyết Y Môn hơn ai hết. Bọn chúng không bao giờ tấn công trực diện — chúng dùng bóng tối, dùng người thân cận nhất.”
Lời nói ấy khiến nàng thoáng rùng mình. Trong mắt Đình Hạo, sự nghiêm túc đến mức đáng sợ. “Ý ngươi là sao?”
“Ta e… chúng đã cài người trong trấn này.”
Đêm đó, họ chia nhau canh gác. Tuy vậy, khi nửa đêm trăng lên, một tiếng động nhẹ vang ngoài cửa sổ. Đình Hạo mở mắt ngay, tung người ra ngoài chỉ trong nháy mắt. Linh Nhiên theo sau. Gió lạnh rít qua mái ngói. Trên nóc nhà, một bóng áo đen đang ngồi xổm, tay cầm phi tiêu lấp lánh ánh thép.
“Đình Hạo.” — giọng khàn khàn ấy vang lên. “Chủ nhân lệnh cho ta đưa ngươi trở về.”
“Ta không còn là người của Huyết Y Môn.”
“Ngươi nghĩ rời đi là xong? Ngươi biết quy củ của chúng mà.”
Câu nói vừa dứt, phi tiêu vút đi, chia làm tám hướng tấn công. Đình Hạo xoay người đỡ ba tiêu đầu, nội lực va chạm tạo nên tiếng nổ nhỏ. Linh Nhiên vung Hồng Liên Kiếm, chém tan hai phi tiêu khác, ánh đỏ lóe rực trong đêm. Cả hai phối hợp như đã luyện nhiều năm — dù chẳng nói lời nào, nhưng hiểu từng nhịp thở của đối phương.
Tên áo đen thoáng kinh ngạc. “Không ngờ ngươi lại cùng ả.”
“Đừng gọi nàng như thế.” — giọng Đình Hạo lạnh như sắt. Y phóng lên, kiếm vẽ một đường cong, ánh thép quét qua cổ kẻ địch. Máu bắn ra, nhưng cùng lúc, từ phía xa hàng chục bóng người xuất hiện, bao vây cả khách điếm.
Linh Nhiên khẽ nói: “Chúng đến thật nhanh.”
“Chúng đã chuẩn bị từ trước.” — Đình Hạo đáp.
Cả hai lùi vào sân trong. Tiếng bước chân vang khắp mái ngói. Ngọn đuốc chiếu sáng rực, hàng chục người áo đỏ đứng thành hàng, đầu lĩnh chính là kẻ mù nàng gặp ban ngày — Mộ Không.
“Lâu rồi không gặp, Đình Hạo.” — hắn nói, tay vẫn cầm cây đàn tỳ bà. “Ngươi trốn giỏi lắm. Nhưng hôm nay, chủ nhân muốn ngươi trở về. Còn con tiện nhân kia… sống chết không quan trọng.”
Linh Nhiên rút kiếm. “Ngươi nói lại xem?”
“Ha, đúng là con cháu Lâm gia, nóng nảy và ngu ngốc.” — Mộ Không cười khẽ, rồi bất ngờ gảy đàn.
Tiếng đàn biến thành luồng nội lực vô hình, sóng âm tỏa ra khiến ngọn lửa đuốc chao đảo. Linh Nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, khí huyết rối loạn. Đình Hạo lập tức tung chưởng nghịch lại, tạo kết giới bảo vệ.
“Tiếng đàn này là võ công âm sát độc môn. Nàng bị trúng âm chấn, đừng cố gắng chống.” — y quát nhỏ.
“Ta không cần ngươi bảo vệ.” — Linh Nhiên nghiến răng, dồn hết nội lực, Hồng Liên Kiếm sáng rực. Nàng tung chiêu “Liên Hoa Trảm Ảnh”, phá tan sóng âm, lao thẳng về phía Mộ Không.
Nhưng hắn chỉ nghiêng đầu, cười nhạt. “Non tay.”
Một sợi tơ mảnh như sương từ đàn vút ra, quấn quanh cổ tay Linh Nhiên. Nàng giật mình, kiếm tuột khỏi tay, thân hình loạng choạng. Đình Hạo hét lên, dùng kiếm chém đứt sợi tơ, rồi kéo nàng về phía mình.
“Chạy!” — y nói, đẩy nàng về hướng sau.
“Không! Ta không bỏ ngươi lại!”
“Nghe ta, Linh Nhiên! Ta sẽ cầm chân chúng. Nếu ta chết, đừng để cái chết của ta vô ích.”
“Không!” — nàng hét lên, nước mắt tuôn trào. Nhưng Đình Hạo đã tung người lên mái, Huyết Ảnh Kiếm lóe sáng, chém gục hai tên áo đỏ trong nháy mắt. Ánh đuốc soi trên gương mặt y — lạnh lùng, nhưng kiên định đến cùng.
Linh Nhiên cắn môi, tim đau nhói. Nàng biết, dù có hận, dù có yêu, nàng không thể để y một mình chiến đấu. Nàng nhặt lại Hồng Liên, chạy theo, hòa vào giữa biển lửa và tiếng kiếm va chạm chát chúa.
Đêm ấy, trấn Phù Dung bị thiêu rụi một góc. Dân chúng truyền nhau rằng, họ thấy hai kiếm khách — một áo trắng, một áo đen — chiến đấu giữa biển lửa, đối đầu hàng chục cao thủ. Sau cùng, chỉ thấy người áo trắng lao vào vòng vây, rồi cả hai biến mất trong đêm sương đặc quánh.
Không ai biết họ sống hay chết.
Nhưng trong bóng tối cuối cùng, giữa tiếng đàn vang lên đứt đoạn, có lời thề vang vọng như tiếng vọng từ ngàn kiếp:
“Dù trời đất đổi thay, dù giang hồ loạn lạc — ta vẫn bảo vệ nàng, dù phải chết trong tay chính nàng.”